Chương 483

Trân Nam Phương không muốn vì mình mà hai người trở mặt với nhau, nhanh chóng giải thích: “Hoàng Phong chỉ đến thăm tôi như bạn bè, giữa chúng tôi không có gì cả.”

“Nghe thấy chưa?” Hà Minh Viễn bật cười: “Vợ tôi nói rồi đấy, anh chỉ là bạn của cô ấy thôi.”

Cô thoáng nhìn thấy tia thất vọng trong mắt của Trịnh Hoàng Phong, sau đó cũng nhanh chóng biến mất ngay, anh bình tĩnh tự tin nói: “Tốt xấu gì tôi với cô ấy cũng là bạn, vậy còn anh thì sao? Minh Viễn?”

Đáp trả xong, anh cúi đầu nhìn Nam Phương cười: “Anh đi trước đây, sáng mai lại đến ăn sáng với em.”

“.” Trần Nam Phương nhìn bóng lưng biến mất nhanh chóng, muốn từ chối cũng không kịp.

Tình huống vừa rồi đã hoàn toàn chọc giận đến Hà Minh Viễn, anh tóm lấy cằm cô, găn từng chữ gọi cô: “Nam Phương!”

“Có chuyện gì sao?” Cô bắt lấy tay anh, nhíu mày chất vấn: “Tôi đã nói tôi và Hoàng Phong không có gì rồi, anh không tin thì bỏ đi!”

“Vừa nấy còn sán gần nhau như vậy bảo sao anh tin được đây?”

“Thôi đi.” Cô hừ lạnh một tiếng: “Bất kể có gần như thế nào thì anh cũng nhìn thấy, nhưng khoảng cách giữa anh và người khác thì không ai có thể nhìn thấy được.”

Trái tim Trần Nam Phương chợt nhói lên, cũng không cần quan tâm Hà Minh Viên như thế nào nữa.

Trong lòng cô có gì thì nói vậy.

“Anh không phải đến chỗ của Ngô Hà sao? Còn đến chỗ tôi làm gì nữa?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt “Không cân diễn kịch đâu, dù sao ở đây cũng không có người ngoài.”

“Diễn kịch à?” Biểu cảm của Hà Minh Viễn rất dữ tợn, anh gần từng câu từng chữ: “Nam Phương em cảm thấy anh đang diễn kịch sao?”

“Được rồi!” Trần Nam Phương không chịu nổi nữa chặn họng anh lại, gạt tay anh ra: “Không có chuyện gì thì anh về trước đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”

“Mới ăn xong đã nghỉ ngơi rồi à?”

Cô lườm anh, cô rất muốn hỏi rằng anh quản được sao?

Nhưng để không phải dây dưa gì với anh nữa, Trân Nam Phương không thể để cho bản thân quá lắm lời được, cô nghiêng đầu sang chỗ khác không thèm để ý đến anh.

Hà Minh Viên im lặng một hồi lâu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh cô, mở miệng nói, giọng anh đã thay đổi rất nhiều, như có chút bất đắc dĩ, vừa như là ấm ức vậy: “Có một chuyện…”

Ngập ngừng một lát anh mới tiếp tục: “Dạo này em đừng đụng đến Ngô Hà, cô ta muốn vào cửa nhà họ Hà.”

“Thế là sao?” Trần Nam Phương quay đầu lại, mắt không chớp nhìn anh: “Anh muốn cưới cô ta sao?”

Khóe môi anh giật giật hai lần, cúi người xuống nựng nưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hung hăng cắn lên đó biểu thị sự tức giận của mình, cô gái nhỏ này đang nghĩ cái gì vậy?

Làm sao anh có thể kết hôn với Ngô Hà chứ?

Đó là người mà anh trai anh thích cơ mài “Anh làm gì vậy?” Trân Nam Phương ghét bỏ xoa xoa mặt, cau mày nói: “Nếu anh không cưới cô ta, làm sao cô ta có thể vào cửa nhà họ Hà nhà anh?”

“Hà Minh Kỳ cưới cô ta.”

“.. Cô mất vài giây mới hoàn hồn lại: “Không phải chứ, anh trai anh…”

Thấy cô tỏ ra quan tâm, Hà Minh Viễn lập tức ngồi ở trên giường bệnh, từ bên cạnh ôm lấy Nam Phương, chống căm lên vai cô sưởi ấm: “Là ý của bà Ai nội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play