Đúng lúc đó, cô đột nhiên nghe thấy Thẩm Minh hét lên: “Hà Minh Viễn! Anh là Hà Minh Viễn sao?”
“Là tôi.” Anh đáp.
Thẩm Minh bước vào văn phòng, nhìn Hà Minh Viễn chằm chằm đầy nghi hoặc: “Đã lâu không gặp! Anh…” Sao đột nhiên lại xuất hiện trong phòng làm việc của tôi?
“Tôi đến để đón vợ tôi về nhà.” Hà Minh Viễn chỉ vào Trần Nam Phương.
“Cái gì?” Thẩm Minh sửng sốt, thật lâu sau anh ta mới định thần lại được: “Vợ của anh là ai2”
Anh duõi tay ra, kéo vai Trân Nam Phương: “Như vậy thì anh biết chưa?”
“Nam Phương? Em…” Thẩm Minh không biết phải nói gì, chỉ không ngừng lặp lại chữ em em.
Anh ta dừng lại một lúc rồi mới nói: “Sao em lại lấy Hà Minh Viễn vậy? Không phải em thích…
“Tiền bối!” Trần Nam Phương lên tiếng cắt ngang: “Em vấn luôn thích Hà Minh Viễn.”
“Trần Nam Phương?” Thẩm Minh kinh ngạc nhìn Trân Nam Phương.
“Em sẽ đưa báo cáo kiểm toán cho anh sau.
Em về trước đây.” Trần Nam Phương vươn tay nắm lấy tay Hà Minh Viên rồi đi ra ngoài không chút suy nghĩ.
Anh lạnh lùng nhìn cô một lúc, đến khi vào trong thang máy thì mới hất tay cô ra.
“Tôi nghĩ cô không muốn anh trai của cô trở về nữa.”
Trân Nam Phương bị giọng nói đột ngột của anh làm cho giật mình.
Nghe xong những lời đó cô lại càng cảm thấy ngột ngạt hơn.
Cô run rẩy nắm lấy cánh tay Hà Minh Viễn: “Hà Minh Viễn, anh đừng làm thế… Tất cả đều là lỗi của tôi.
Tối hôm qua, tôi không nên cứ thế đi ngủ luôn mà không đợi anh.
Tôi cũng không nên chạy đến Thâm Thành mà không có sự đồng ý của anh.
Tôi, tôi… Anh trừng phạt tôi thế nào cũng được, nhưng anh trai tôi vô tội, anh ấy là người tốt, anh ấy…”
Ding.
Cửa thang máy mở ra, cắt ngang lời nói không mạch lạc của cô.
Hà Minh Viễn thậm chí không buồn nhìn cô lấy một cái đã lạnh lùng bỏ đi.
Trần Nam Phương đang năm lấy tay anh nên loạng choạng bước theo Hà Minh Viễn.
Cô vẫn không ngừng cầu xin: “Hà Minh Viễn, tôi cầu xin anhl”
Anh không nói gì mà xoay người chuyển tay, đẩy cô vào trong xe rồi anh cũng ngồi vào trong.
Cùng lúc đó nói: “Ồn ào.”
Trân Nam Phương có ngàn vạn lời muốn nói nhưng cô chỉ đành nhịn xuống.
Cô không thể chọc tức Hà Minh Viễn nữa.
Nhưng cô đã quá ngây thơ, cô nghĩ răng Hà Minh Viễn để cho cô lên xe là muốn cho cô một cơ hội.
Đợi đến khi cô nhìn rõ Hà Minh Viễn muốn đi đâu thì cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Đại học Thâm Thành.
Nơi họ học đại học cùng nhau.
Nơi mà trái tim anh vì tình yêu mà bị “bắt nạt”.
Nơi có vô số cơn ác mộng của cô.
“Hà Minh Viễn…” Trân Nam Phương căn đôi môi đã không còn chút máu, đôi mắt cô tràn đầy nỗi buồn.
“Đến đây không phải cô sẽ hiểu, những gì cô bị trừng phạt vẫn còn quá nhẹ.
Cô có chết cũng không rửa hết được tội lỗi của mình.”