Chương 478

Mà là trước tiên gọi cho Ôn Tứ Hiên để hỏi thăm tin tức, biết được tình hình bên phía anh ta cũng đã có chút tiến triển.

Cô hỏi xong mới quay sang nhìn bạn mình, tò mò hỏi: “Cậu và bác sĩ Hoàng Bách… Hai người sao thế?”

“Chuyện này, nói không có thì là không có mà nói có thì là có.”

Trân Nam Phương cảm thấy khó hiểu: “Cậu đang nói gì thế? Anh ta cũng đã nói rồi, cậu là người của anh ta, không phải cậu đến bệnh viện làm trợ lý cho anh ta đó chứ?”

Cô không tin, Trịnh Hoàng Bách không phải là một người nhàm chán như cô đã từng nghĩ.

“Ôi…” Đỗ Thanh Hoa ra gãi gãi đầu, ngồi xuống bên mép giường, thấp giọng lên tiếng: “Nam Phương, tớ cũng không cố ý muốn giấu giếm cậu. Cho đến bây giờ tớ cũng không biết sao mình lại ngủ với anh ta nữa.”

“Sao?” Trần Nam Phương trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn chằm chằm về pía Đỗ Thanh Hoa: “Hai người… Ngủ với nhau rồi sao?”

“Chính là ngày đó uống say ở nhà họ Trịnh đấy!” Cô ấy lên tiếng, cuối cùng cũng chịu kể hết mọi chuyện: “Là vì rượu mà thành chuyện.”

“Không ngờ bác sĩ Hoàng Bách lại thích kiểu người như cậu đấy!”

“Nam Phương?”

Trân Nam Phương đầu hàng, mỉm cười lên tiếng: “Thanh Hoa, tớ cũng không có ý gì khác, chỉ có thể bình luận một cách đơn giản là trước đây anh ta ghim thù với cậu. Bây giờ nghĩ lại thì hóa ra là do biểu hiện của cậu.”

“Cậu thôi đi!” Đỗ Thanh Hoa không đồng ý: “Một tên công tử con nhà giàu như anh ta sao có thể thích một người như tớ được chứ, cùng lắm thì cũng chỉ là chơi qua đường một chút thôi.”

“Sao cậu lại nghĩ như thế?”

“Nếu không thì sao?” Cô ấy nhún vai một cái: “Ngay cả Thẩm Minh cũng như thế, đừng nói có tiên là muốn làm gì thì làm!”

Cô ấy thở dài một hơi: “Thế nhưng tớ cũng đã đồng ý sẽ tìm hiểu anh ấy ru rồi.

Đỗ Thanh Hoa nắm lấy tay của Trần Nam Phương: “Dù sao thì tớ cũng đang rảnh rỗi, nếm thử cảm giác quen với một anh đẹp trai giàu có là như thế nào.”

“Suy nghĩ này của cậu quá nguy hiểm!” Trần Nam Phương lên tiếng nhắc nhở bạn mình: “Đừng có để bản thân mình tiền mất tật mang! Chuyện tình cảm phải thật cẩn thận đấy!”

“Cậu yên tâm đi, tớ biết cậu đang lo lắng điều gì.” Đỗ Thanh Hoa lên tiếng đảm bảo: “Tớ sẽ không để mình bị thiệt thòi đâu.”

Hai người đang nói thì đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa, khác xa so với trước đây. Âm thanh này rất nhẹ, mang theo vẻ dò xét.

Sau khi cô lên tiếng mời người đó vào, mãi một lúc sau người đó mới đi vào, chính là Tạ Minh Sơn.

“Là anh sao?” Đỗ Thanh Hoa đứng cách cửa hai bước chân, vừa rồi cô ấy phải tự mình ra ngoài mở cửa: “Anh tới đây là vì không tìm được luật sư Diệp Anh sao?”

“Không phải, tôi tới đây là vì muốn thăm mợ ba một chút.” Tạ Minh Sơn nghiêm túc nói, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Trần Nam Phương: “Cô có cảm thấy ổn hơn chút nào không?”

“Ổn hơn nhiều rồi, mời anh ngồi đi.”

Mặc dù Trân Nam Phương không biết vì sao Tạ Minh Sơn lại đến đây, thế nhưng khách đến đây thì cô vẫn nên đón tiếp thật chu đáo!

Tạ Minh Sơn cầm lấy ly nước, hiển nhiên là anh ta đang muốn nói gì đó, thế nhưng không hiểu vì sao anh ta lại có chút do dự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play