Chương 468

Rốt cuộc là thù hận như thế nào, mà tình cảm nhiều năm như vậy vấn không thể bù đắp, rốt cuộc trái tim họ được làm bằng gì?

“Nam Phương…” Ngô Hà lại rối như †ơ VÒ.

“Cút đi!” Trần Nam Phương nghiến răng phun ra một chữ.

Tuy nhiên, câu nói đó đã thu hút sự khó hiểu và thóa mạ của nhiều người: “Xem xem khoảng cách giữa người với người lớn như vậy. Cô gái kia trông thì xinh xắn lại có trái tim đen tối như thế.

Người ta cứu mình một mạng, mà cô ấy cũng không buồn cảm kíchI”

“Chi bằng, để cho cô ấy chết đi cho rồi, không, nên để cô ta sống tàn tật và phải chịu đựng cơn đau gặm nhấm!”

Trân Nam Phương nhíu mày, cô không quan tâm đ ến những lời vu khống của người lạ, nhưng thật bất ngờ, khi Hà Minh Viễn xuất hiện sau khi họ được đưa đến bệnh viện, anh vẫn tin vào “lòng tốt” của Ngô Hà.

Sự tin tưởng này hoàn toàn triệt tiêu đi sự quan tâm của anh đối với cô.

“Anh có thể ra ngoài không?” Trần Nam Phương thờ ơ nhìn Hà Minh Viễn: “Tôi đang rất mệt, chuyện để sau hãy TH nói.

“Nam Phương!” Anh nhướng mày, cúi thấp người: “Hiện tại có chuyện gì không nói được, phải đợi lát nữa sao?”

“Anh nói đúng.” Trần Nam Phương nhìn anh ấy: “Chúng ta cũng chẳng có chuyện gì cân phải để sau rồi hãy nói, đừng bao giờ nói cũng được.”

Áp lực quanh người của Hà Minh Viễn càng ngày càng thấp: “Anh cứ luôn nghĩ em là người lý trí khách quan, chuyện gì ra chuyện đó cơ.”

“Vậy thì tổng giám đốc Minh Viễn, anh sai rồi. Tôi vẫn luôn là người giống như anh. Tôi cứ thích làm rối tung mọi thứ lên đấy.” Cô ấy lại tự tạo nên vỏ bọc cho mình: “Hồi đó anh vơ đũa cả nắm với tôi. Liệu có khách quan lý trí không?

Có chuyện gì ra chuyện đó không?”

Anh tự mình cũng không được, dựa vào cái gì yêu cầu cô phải làm vậy?

“Bởi vì anh trai của anh là người khách quan lý trí, nhìn người sẽ không ““

Sal.

“Anh trai của anh?” Trần Nam Phương chế nhạo: “Tôi thật sự không thấy được anh còn có một người anh đáng để ngưỡng mộ đến như vậy đâu.”

Hà Minh Viễn bị giọng điệu khó nghe của cô làm cho choáng ngợp, anh nắm chặt lấy vai cô: “Nam Phương, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, thay vì buộc tội và phàn nàn một cách mù quáng.”

“Cám ơn lời dạy bảo của anh.” Trân Nam Phương hất tay anh ta ra: “Tôi nghĩ anh mau đi gặp cục cưng của anh đi, sợ răng người ta vì cứu tôi mà bị thương kia kìa.”

Hà Minh Viễn đưa tay lên vuốt má cô, bất lực nói: “Nam Phương, chỗ anh trai anh xảy ra chút chuyện, dạo này anh rất bận… em hãy học cách tin tưởng anh”

Nói xong, anh bước một bước dài rồi rời đi.

Trân Nam Phương dựa vào đầu giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ, anh luôn muốn cô tin mình, nhưng anh có tin cô không?

Chỉ là… bằng chứng?

Cô siết chặt bàn tay đang bị băng bó, cơn đau ập đến ngay lập tức, cô nhất định có thể tìm được, nhất định phải tìm được bằng chứng!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play