Chương 454

Đáy mắt Trần Nam Phương ẩm ướt nhìn qua Đỗ Thanh Hoa, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng vậy, Dạ Hành không có chết nhưng mà vì sao tớ lại không điều tra ra được gì cả?”

Cô không phải chưa tới hỏi những người quen biết Tân Anh Huy, nhưng không có người nào biết tới Dạ Hành thậm chí ngay cả nghe tên cũng chưa từng nghe qua.

“Lúc này mới là lúc nào chứ?” Đỗ Thanh Hoa cầm tay của cô: “Có rất nhiều chuyện đều phải từ từ, cái này không phải cậu đã từng nói với tớ rồi hay sao?”

Trân Nam Phương chớp chớp đôi mắt đẹp, dần dần nổi lên sự kiên định.

“Trên thế giới này không có bức tường nào không lọt gió, nếu Tân Anh Huy không có nói dối thì nhất định chúng ta sẽ tìm ra những dấu vết anh ấy để lại.”

“Ừm!” Cô gật đầu thật mạnh: “Giống như chuyện Ngô Hà hại người vậy, nhất định có thể điều tra ra được!”

“Đúng rồi! Nhất định phải báo thù cho con nuôi của tớ!” Đỗ Thanh Hoa ôm chầm cô rồi nói: “Nam Phương à, cậu đừng khổ sở quá! Hôm qua tớ mơ thấy con nuôi của tớ đấy, thằng bé nói nó sẽ tới bên cậu nhanh thôi, chắc chắn nó sẽ không nuốt lời đâu!”

Khóe mắt Trân Nam Phương ầng ậng nước mắt nhưng cô vẫn cười lên, sau đó cô nhìn về phía mặt hồ yên tĩnh đăng xa, nó giống như tâm trạng của cô lúc này, mặc dù đáy lòng còn có những oán hận, uất ức, ghen ghét nhưng bên ngoài đã khôi phục sự tĩnh lặng như cũ rồi.

“Hà Minh Viễn, một ngày nào đó, anh nhất định sẽ hối hận!” Cô thầm nghĩ.

Nguyên liệu và bếp nướng rất nhanh được chuẩn bị xong, Đỗ Thanh Hoa giống như cô chủ nhỏ kêu gọi ba người kia.

“Ai da, các người đừng căng thẳng quá mà!” Cô ấy vui sướng nướng xâu đồ ăn, một lúc sau thì đưa cho Trân Nam Phương một xâu tôm, một lúc lại đưa cho Trịnh Hoàng Phong một con cá, đến lúc Trịnh Hoàng Bách thì cô ấy lại nói: “Bác sĩ Hoàng Bách à, anh tự mình làm đi.”

“Dựa vào cái gì chứ?”

“Tay của anh linh hoạt hơn tôi đó.”

Cô ấy không tiếc lời khích lệ: “Người làm có thể giải phẫu thì không nướng đồ ăn được sao?”

“Không muốn.” Trịnh Hoàng Bách nói một cách đương nhiên: “Ai nói là muốn ôm bắp đùi vàng của tôi đâu? Ôm kiểu như vậy đó hả?”

Trong nháy mắt Đỗ Thanh Hoa lập tức tỉnh ra, vội vàng đưa tới một xâu thịt: “Bác sĩ Hoàng Bách tài giỏi à, mời anh dùng nha.”

“Cái này còn tạm được.”

Trân Nam Phương nhìn tương tác giữa hai người, cuối cùng cũng nín khóc được rồi chuyển thành cười mỉm, cô không thể không thừa nhận bạn tốt khiến cô cảm thấy rất vui.

“Bác sĩ Hoàng Bách tài giỏi à, anh còn muốn rượu không?” Đỗ Thanh Hoa giơ ly rượu về phía anh ta rồi nói: “Sâm panh hả?”

“Thế nào? Gô cho rằng tôi là khách hàng của cô đấy hả?”

Cô ấy lại gân, đưa cho anh ta một ly rượu đỏ: “Cho dù anh là khách hàng thì anh tuyệt đối cũng là khách hàng cao cấp số một siêu siêu VỊP! Vô cùng quan trọng đó nhai”

Trịnh Hoàng Bách liếc cô ấy một cái, nhận lấy ly rượu, vừa nhấp một ngụm liền nghe thấy Đỗ Thanh Hoa nói: “Bác sĩ Hoàng Bách nhanh mồm nhanh miệng, anh nói xem có phải anh cũng là người vô cùng nhạy bén trong vòng bạn bè đúng không?”

“. Cái con nhóc hoang dã này đang lợi dụng anh ta? Được lắm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play