Chương 452

Anh ta tức giận giữ chặt cô lại: “Có câu qua cầu rút ván, làm gì có ai như cô, còn chưa qua cầu đã đòi rút ván rồi.”

“Anh có biết vì sao không?” Cô ấy tỉnh nghịch nháy mắt nói: “Bởi vì anh là kẻ thua cuộc dưới tay tôi đó.”

Trịnh Hoàng Bách tức giận đến mức đôi mắt đào hoa của anh ta nheo lại, nhưng anh ta cũng nhanh chóng khôi phục lại trạng thái bình thường, còn góp ý nói: “Không phải lần trước anh trai tôi muốn đưa Nam Phương đến vịnh Lăng Duyệt chơi sao? Cùng nhau đi đi.”

“Vịnh Lăng Duyệt? Là ở đâu?” Đỗ Thanh Hoa chưa từng nghe đến: “Anh nói là đến điểm cuối của bãi cỏ đó sao?”

“Quê mùa.”

“Này, tôi không phải là đồ nhà quê, chỉ khi đến nhà anh thì tôi mới giống như nhà quê lên tỉnh đó thôi, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ.”

Trịnh Hoàng Bách khoanh tay trước ngực nói: “Cô cũng biết đến già Lưu sao?”

“Đáng ghét!”

“Vậy tôi hỏi cô, vì sao nhà quê lại lên tỉnh?”

Đồ Thanh Hoa bày ra dáng vẻ như nhìn thấy quỷ: “Anh có ý gì?”

“Biết ngay là cô không biết mà.”

“Sao tôi lại không biết chứ, vì nhà quê quá nghèo, không có gì để ăn, vì thế đến thành phố lớn để được trợ giúp.” Đỗ Thanh Hoa không phục nói: “Mặc dù tôi muốn nhờ cậy anh, nhưng tôi tuyệt đối không đói đến mức không có gì để ăn đâu.”

Trịnh Hoàng Bách nhìn cô huyên thuyên không ngừng, thầm nghĩ nhà quê lên tỉnh đúng là do vận mệnh và duyên số.

Chẳng qua Trịnh Hoàng Bách thấy Đồ Thanh Hoa chỉ muốn ôm bắp đùi mình nên tâm trạng cũng thoải mái hơn một chút.

Giọng nói của anh ta cũng dịu lại đôi chút: “Đi thôi! Không phải cô muốn tới khuyên Trân Nam Phương đó sao?”

“Coi như anh chưa bị mất hết lương tâm.” Trịnh Hoàng Bách cau mày.

Đỗ Thanh Hoa vội vàng bổ sung thêm: “Anh đừng nhỏ mọn như vậy chứ!

Tôi không có ý gì khác, thật sự chỉ muốn khen anh thôi. Anh nghĩ quan hệ của anh và Hà Minh Viễn như vậy thì anh sẽ không bị anh ấy ảnh hưởng sao?

Khó lắm đấy!”Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

“Anh Viễn cũng không phải loại người như cô nghĩ đâu.” Trịnh Hoàng Bách thở dài nói: “Thông thường anh ấy thuộc loại người có tâm tư nhạy cảm, trong lòng chứa quá nhiều thứ nên đôi khi có vẻ rất nặng nề vậy thôi.”

“Cưới vợ rồi còn đi tìm nhân tình cứ như lẽ đương nhiên!” Đỗ Thanh Hoa hừ hừ một tiếng: “Thật ra tôi thật sự không hiểu đàn ông mấy người, sao có thể kiếm nhiều người như vậy? Không thấy mệt mỏi sao?”

Anh ta liếc xéo cô ấy một cái: “Đây là cảm giác cá nhân cô bộc phát ra đó hả? Cô bị bạn trai cũ kích thích cái gì rồi sao?”

“Xí! Cái tên Thẩm Minh đó thì tính là cái gì chứ! Anh ta đúng là một kẻ hèn nhát!” Cô ấy nói xong thì nắm nắm tóc: “Không nói tới anh ta nữa, nói ra lại thấy tôi quá tệ hại rồi.”

Ngay sau đó, hai người đã vào đến phòng khách của biệt thự, họ nhìn thấy Trân Nam Phương và Trịnh Hoàng Phong đang ngồi bên trong, hai người kia cũng tự động ngừng lại chủ đề đang nói.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play