Chương 433
“Vừa rồi tôi rất sợ.” Trần Nam Phương khoanh tay: “Làm tôi nhớ lại cuộc cãi vã giữa ba tôi và mẹ Ngọc Hân khi tôi còn nhỏ. Lần nào cũng khiến tôi run sợ không nói nên lời.”
Trịnh Hoàng Phong sững sờ, đặt tay lên vai cô: “Nam Phương, cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi vì cái gì cơ chứ?” Trần Nam Phương không đẩy anh ra: “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, bất luận giàu có nghèo khó, mỗi một gia đình ít nhiều sẽ đều giống nhau về mặt nào đó.”
“Tôi từng nghĩ chỉ có gia đình mình là như vậy thôi.” Trịnh Hoàng Phong cười chua chát: “Thế là tôi đắm chìm trong tranh vẽ để giải thoát. Trong khi Hoàng Bách thì dồn sức lên việc chữa bệnh cứu người.”
“Tôi hẳn là nên cảm ơn anh.” Trần Nam Phương cười khúc khích: “Để cho tôi biết công tử nhà giàu là muốn cái gì liền có cái đó nhưng cũng không có giải quyết được tiếc nuối”
“Còn rất nhiêu nhưng sẽ từ từ đền bù sự tiếc nuối.”
Khi hai người vừa đi vừa nói chuyện, Đỗ Thanh Hoa phân vân không biết có nên đi đến phòng thí nghiệm của Trịnh Hoàng Bách hay không.
Đồ Thanh Hoa rốt cuộc cũng đi tới, cô ấy thật sự muốn được đại khai nhãn giới mài Sau khi bước vào tòa nhà phòng thí nghiệm, cô lại choáng váng và cảm khái: “Ôi! Đây đều là cái gì dụng cụ thiết bị vậy? Đều là dùng để khám bệnh sao?”
Không ai trả lời cô hết.
Cô ấy chỉ có thể tự mình “nghiên cứu”, vẫn không quên chậc chậc tán thưởng: “Tuyệt vời, đây có phải là dự án kế hoạch đạt giải Nobel Y học không?”
“Đừng đụng chạm lung tung! Không cẩn thận là tôi bắt cô làm lại nghiên cứu đấy.” Giọng điệu xấu xa vang lên.
Đô Thanh Hoa theo tiếng kêu nhìn lại thì thấy Trịnh Hoàng Bách to cao đang ngồi ở sau thiết bị liền hưng phấn đi tới, trong mắt hiện lên tia sáng.
“Đây là loại thiết bị gì? Anh đang làm gì vậy?”
“Cô có muốn dùng thử nó không?
Dùng cô làm vật thí nghiệm cho tôi luôn được không?”
Cô khinh bỉ nói: “Anh định làm việc nghiên cứu trái pháp luật à?”
Trịnh Hoàng Bách chế nhạo: “Không phải rất tò mò sao? Bây giờ sợ rồi sao?”
Đỗ Thanh Hoa không trả lời mà quay người tiếp tục thưởng thức cuối cùng đưa ra một kết luận quan trọng: “Gia đình anh giàu thật đấy!”
“Biết vậy là tốt, lo phục vụ cho tôi thật tốt đi, tôi sẽ không đối xử tệ với cô đâu.” Anh ta nói đùa nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
“Yên tâm đi, ông chủ lớn, về sau tôi tuyệt đối như Thiên Lôi sai đâu đánh đó của anh.”
“Là làm Thiên Lôi sai đâu đánh đó cho tiền của tôi đúng không?”
Cô gật đầu lia lịa: “Cùng một ý đó thôi, anh là cái máy in tiền biết đi mà.”
Trong lúc im lặng, cô đập nhẹ vào †ay anh ta: “Sao anh không về ăn tối?
Anh không đói bụng ư?”
“Muốn nói chuyện ba hoa thì lăn sang một bên đi!” Giọng Trịnh Hoàng Bách trở nên lạnh lùng hơn bao giờ hết.