Chương 426
“Tớ không sao, sau này cũng không để ý đến nữa.” Cô đau buồn quay sang bên kia, nhìn ánh mặt trời rực rỡ: “Tuy rằng con không còn nữa, nhưng nếu nó ở trên trời có linh nhất định cũng muốn mẹ nó phải lạc quan mạnh mẽ.”
Nước mắt không kìm được chảy xuống.
Đỗ Thanh Hoa cũng khóc theo, ôm lấy cô: “Đứa bé nhất định sẽ còn quay lại mà, cậu phải tin tưởng vào nó.”
Hai người ôm nhau khóc một lúc lâu rồi mới ngừng, mắt của Trần Nam Phương nhòe đi vì lệ: “Có phải con của Tô Thanh Nhã cũng mất rồi không…”
“Thế thì đã sao chứ!” Đỗ Thanh Hoa hung dữ nói: “Nếu như cô ta không gây ra chuyện thì mọi việc có thể biến thành thế này sao? Là do cô †a gieo gió gặt bão thôi.”
Cô không nói nữa, cũng không đồng tình, bởi vì nếu như không có Ngô Hà đột nhiên xuất hiện thì rất có thể cô cũng bị Tô Thanh Nhã đẩy xuống.
“Thế nhưng đứa trẻ là vô tội.”
“Nói thật với cậu nhé, tớ nghe thấy người ta nói sau này cô ta không thể mang thai được nữa.”
“..
… Trân Nam Phương hoảng sợ, mắt cũng buồn bã: “Xem ra cô ta với Hà Minh Kỳ cũng sắp chấm dứt rồi.”
Hy vọng là chuyện này đừng để đến †ai bà cụ Diêu, không thì bà cụ sẽ rất đau lòng, cùng một lúc mất đi hai đứa cháu nội.
“Nam Phương, cậu đừng thương xót cho người ngoài nữa, tất cả là do cô ta tự mình chuốc họa vào thân thôi, vả lại danh tiếng của Hà Minh Kỳ cũng thối nát như vậy, nếu như cô ta không mê vinh hoa phú quý thì làm gì phải đòi cưới sớm với loại người như vậy chứ?”
Đỗ Thanh Hoa cảm thấy không đáng chút nào: “Trước đây chị Thanh Nhã có mắt nhìn người thế nào thì giờ cũng phải chịu thua trướbởi hiện thực và tiền tài mà thôi.”
“Sai một ly thì đi một dặm.” Trần Nam Phương nuối tiếc: “Chúng ta chẳng phải cũng thỏa hiệp với hiện thực sao?”
“Thế nên Nam Phương à!” Đỗ Thanh Hoa nghiêm túc nói: “Chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền, chăm sóc bản thân mình thật tốt, đến lúc đó muốn tự do sung sướng kiểu gì thì sung sướng kiểu ấy!”
“.. Được.” Cô gật đầu, sau đó thấy Đặng Mai Tuyết gõ cửa bước vào, cô căng thẳng nói: “Dì Tuyết…”
“Nam Phương của dì!” Vành mắt Đặng Mai Tuyết ửng đỏ, bước đến nắm lấy tay của Trân Nam Phương: “Con không sao chứ? Tại dì Tuyết đến chậm, là do Hoàng Phong và Hoàng Bách gạt dì”
“Dì Tuyết, dì đừng như vậy.” Đỗ Thanh Hoa dìu bà ta: “Nam Phương đã quyết định tỉnh táo trở lại rồi.”
“Nam Phương à, có dì đây, con kể cho dì nghe, kể hết cho dì đi, dì sẽ thay con làm chủ! Dì sẽ thay con đòi công bằng với bà Diêu!”
Trần Nam Phương ít nhiều cũng hiểu được ý nói của Đặng Mai Tuyết, cô không muốn kéo quá nhiều người vào chuyện này, nhất là ảnh hưởng đến lòng thương yêu của bà Diêu đối với cô.
Huống hồ đây là chuyện riêng của cô và Hà Minh Viễn, cô tin rằng mình có thể giải quyết tốt.
“Dì Tuyết, con không sao đâu.” Cô găng gượng cười: “Dì cũng đừng tự trách mình nữa, bác sĩ cũng bảo rằng nhiều người sinh con đầu lòng… cũng không dễ dàng.”
“Đứa nhỏ này.” Đặng Mai Tuyết võ võ mu bàn tay cô, nhanh trí chuyển đề tài: “Dì đã hỏi Hoàng Bách rồi, nó bảo hai ngày nữa con có thể ra viện được rồi, đến lúc đó con đến nhà dì Tuyết ở nhé, dì sẽ chăm sóc tốt cho con.”
Trần Nam Phương gật đầu, cô không muốn từ chối ý tốt của bà, mặt khác cô cũng muốn tìm một chỗ yên tĩnh không bị ai quấy rầy.