Chương 417
“Nếu như em vẫn còn đang tức giận thế thì đừng quan tâm tới anh nữa.”
Trần Nam Phương trợn tròn hai mắt, anh vừa nói như thế, cô vội vàng lùi về sau một bước: “Thật sự xin lỗi Tổng giám đốc Minh Viên, đã làm phiên đến anh rồi!”
Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy vô cùng châm biếm, cô là vì tin vào lời của Đỗ Thanh Hoa, càng tin vào video mà chính mắt mình đã nhìn thế vì thế cô mới mong đợi được gặp anh như thế.
Thế nhưng cô không ngờ sự thật lại tàn khốc như thế.
Người ta cơ bản không hề để ý đến côi Cái anh cần chỉ là một người biết nghe lời anh. Thế nhưng có mấy ai lại không có h@m muốn trong tình yêu chứ?
Trân Nam Phương không dùng thang máy mà đẩy cửa cầu thang thoát hiểm để đi xuống lầu dưới. Thế nhưng sau khi đi xuống khoảng bảy tám tầng thì cô bất ngờ gặp Ngô Hà ở tầng ba mươi tám. Cô không thể giữ nổi bình tĩnh, xoay người muốn quay lại tâng trên.
“Nam Phương, cô sợ tôi sao?” Giọng nói của Ngô Hà the thé, mang theo vẻ trêu chọc: “Sợ tôi làm tổn thương tới bảo bối trong bụng cô sao?”
Một tay cô vịn vào tay vịn cầu thang, tay còn lại cầm lấy di động: “Tôi sợ cô gì chứ? Trước kia tôi còn tưởng rằng cô là người thứ ba, bây giờ mới biết được, cô có muốn làm nhân tình cũng không thể làm được.”
Âm ầm ầm!
Ngô Hà tức giận đi lên, đối mặt trực tiếp với Trần Nam Phương: “Tôi muốn mà không được sao? Ôi, không ngờ cũng đã gần mười năm rồi mà cô vẫn luôn miệng tự lừa mình dối người!”
“Trân Nam Phương, cô có biết Minh Viễn đã nói gì với tôi không? Anh ấy nói xin lỗi vì chuyện lần này, anh ấy sẽ tìm cơ hội để giúp tôi. Cũng sẽ khuyên cô chấp nhận tôi.”
Cô ta cười nắc nẻ, ánh mắt lộ vẻ chế giễu pha lẫn với ghen tị: “Cô có biết điều này có nghĩa là gì không? Chính là tôi không lấy được con người anh ấy thế nhưng lại chiếm được trái tim của anh ấy!”
Trần Nam Phương đứng bất động tại chỗ, bởi vì dùng quá sức mà những đầu ngón tay cô trở nên trăng bệch. Cô biết, Hà Minh Viễn rất quan tâm đ ến Ngô Hà. Nếu nói không có quan hệ tình cảm gì thì ai mà tin chứ?
“Wì thế tôi sẽ không làm tổn thương đến con của cô đâu. Cũng không cần làm những chuyện dư thừa như thế, bởi vì đứa bé của cô cũng không nên đến thế giới này để chịu khổ” Ngô Hà nở nụ cười sắc bén.
Đó chính là nụ cười chiến thắng!
Trân Nam Phương nhìn cô ta thoải mái bước xuống lầu, quay lại tầng ba mươi tám. Lúc này cô chỉ cảm thấy bụng mình truyền tới cảm giác đau đớn.
“Bảo bối à… Cô đưa tay sờ bụng mình, nhẹ nhàng lên tiếng gọi: “Mẹ rất yêu conl”
Cô cố gắng chịu đựng, cầu nguyện cho sự đau đớn này hãy mau qua đi.
Không biết là bao lâu, có lẽ là ngay sau đó, cuối cùng cô cũng thấy thoải mái hơn, khi cô ngẩng đầu lần nữa thì lại nhìn thấy Tô Thanh Nhã đang đứng ở cầu thang.
Ánh mắt Trần Nam Phương trở nên mờ mịt, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
Cô cảm thấy mình vô cùng xui xẻo!
“Đàn chị!” Cô cố gắng để giọng nói của mình trở nên bình thường: “Tại sao chị lại ở đây ạ?”