Chương 414
“Anh ấy cho cậu công việc sao?” Cô bắt đầu lên tiếng dò xét.
“Nam Phương à, tại sao cậu lại nghĩ tớ như thế?” Đỗ Thanh Hoa nhanh chóng đứng bật dậy, lớn tiếng đảm bảo với cô rằng: “Cậu là người thân nhất của †ớ, cũng là người quan trọng với tớ nhất.
Làm sao tớ có thể vì tiền mà bán đứng cậu được chứ?”
“Thế thì tại sao?”
Đỗ Thanh Hoa gãi gãi đầu, vẻ mặt từ từ đỏ lên: “Thật ra thì, tớ không phải đang nói giúp anh ấy đâu mà là đấy là đánh giá khách quan của tớ đấy.”
“Khách quan sao?” Trân Nam Phương cúi đầu nói nhỏ: “Thế nhưng anh ấy đã khẳng định một cách chủ quan về tâm quan trọng của Ngô Hà đấy!”
Vừa nói cô vừa nhướng mày, khó khăn nở nụ cười: “Chúng ta đừng thảo luận về đề tài này nữa.”
“Thôi được rồi, tớ nói thật với cậu, Trịnh Hoàng Bách đã cho tớ xem một cái video.” Đỗ Thanh Hoa ủ rũ cúi đầu nói: “Hà Minh Viễn uống say rồi gọi liên tục gọi tên cậu, trông vô cùng đáng thương.”
“cu ..“ Trong lòng Trần Nam Phương cảm thấy đau đớn giống như bị kim đâm vào vậy.
Cô cảm thấy mờ mịt, không hiểu tại sao mình lại phải trải qua việc dây dưa không dứt như thế này. Giữa cô và anh thật sự không thể có chuyện tình cảm đơn thuần sao?
Tại sao ở giữa lại có thêm một Ngô Hà nữa chứ?
Cô thầm than thở trong lòng, sau đó lại nghe thấy người bạn mà mình thân thiết nhất lại tạt một gáo nước lạnh vào mình.
“Thật ra thì Trịnh Hoàng Bách có cho tớ một món hời.” Đỗ Thanh Hoa vuốt vuốt mái tóc vốn không dài: “Không phải tiền đâu, mà là… Anh ta có thể giúp tới tìm những họ hàng có liên hệ máu mủ với tớ.”
Cô ấy bắt lấy cổ tay Trần Nam Phương: “Nam Phương, tớ thật sự xin lỗi cậu, không phải là tớ muốn tìm được họ hàng, người thân của tớ mà là tớ chỉ tò mò rốt cuộc thì bọn họ là ai, đã trải qua những chuyện gì mà thôi.”
Trần Nam Phương sững sờ, đột nhiên nghĩ tới Ôn Tứ Hiên, thế nhưng cô lại không biết có nên nói hay không, cô sợ nếu nói ra thì người bạn tốt của cô có thể chấp nhận được hay không.
“Nam Phương.”
“Tớ hiểu rồi, Thanh Hoa.” Hai người năm tay nhau: “Tớ hiểu tâm tình của cậu, tớ cũng đã trải qua những chuyện như thế. Mặc dù cố giả vờ không thèm để ý nhưng khi lúc dì Mai Tuyết nói chuyện với tớ thì tớ cũng không nhịn được mà quan tâm, không kiềm chế được mà muốn nghe nhiều hơn.”
Đồ Thanh Hoa gật đầu thật mạnh, giống như gặp được tri kỉ của mình.
“Nếu như bác sĩ Hoàng Bách có thể giúp một tay thì có thể sẽ tốt hơn.” Trần Nam Phương vòng vo đảo mắt một hồi, chân chờ lên tiếng: “Tớ sẽ đến gặp Hà Minh Viễn, có lẽ anh ấy sẽ có cách giúp cậu.”
“Không cần đâu!” Đỗ Thanh Hoa kiên định nói: “Chuyện này có cũng được, không có cũng chẳng sao, cậu đừng vì tớ mà chịu oan ức như thế.”
“Không oan ức. Người quan trọng đối với tớ không nhiều lắm.”
Ngày hôm sau, Trân Nam Phương lấy lý do muốn đến tập đoàn Kim Địa vì thế nên cô từ sớm đã rời khỏi nhà.
Đỗ Thanh Hoa cũng không hề nghi ngờ.
Thế nhưng khi đi được nửa đường cô lại rẽ sang hướng khác, chạy thẳng tới quán bar Destiny. Quán bar vào buổi sáng và buổi tối khác nhau một trời một vực. Lúc này, các cửa đều đóng kín mít.
Ngay cả người gác cổng cũng đang ngủ gà ngủ gật.