Chương 384

Bà ta liếc nhìn anh một cái thật sâu, dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó, nhưng lại không nói thêm điều gì, mà chỉ tạm biệt rồi rời đi.

“Anh…” Trịnh Hoàng Bách còn chưa nói hết đã bị người nào đó cắt ngang.

Hà Minh Viễn liếc xéo nhìn anh ta: “Có phải Hoàng Bách còn có điều gì đó chưa nói rõ ràng hay không?”

Anh ta lúng túng sờ mũi: “Anh Minh Viễn muốn nói gì?”

“Cậu nói xem?”

Trong lòng Trịnh Hoàng Bách dâng lên cảm giác bội phục, ánh mắt của Hà Minh Viên sâu đến mức có thể nhìn thấu được bên trong, chỉ có thể khẽ đáp: “Nghe nói Trân Nam Phương là con gái của Tạ Ngọc Hân, bạn thân của mẹ tôi năm đó.”

“Là con gái của dì Hân sao?” Trịnh Hoàng Phong kinh ngạc hỏi, nắm chặt lấy áo khoác trắng của em trai: “Em chắc chứ?”

Hà Minh Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, thấp giọng nói: “Con gái của nhà họ Tạ ở Tạ Thành?” “Anh, anh bình tĩnh đi.” Trịnh Hoàng Bách gạt tay anh ta ra: “Anh có ấn tượng gì với dì Hân không?”

Nếu như có ấn tượng thì không phải đã sớm nhận ra Trần Nam Phương rồi sao?

Trịnh Hoàng Phong cau mày, hồi tưởng lại quá khứ: “Không có ấn tượng gì, chỉ nhớ lúc nhỏ mẹ có nhắc đến vài lần… hình như bà ấy nói rằng con gái của dì Hân và anh có hôn ước từ bé.”

Đôi mắt phượng của Hà Minh Viễn lóe lên một tia sắc bén: “Hôn ước từ bé sao?”

Trịnh Hoàng Bách cũng trừng mắt nhìn anh ta, anh trai của mình vậy mà còn nhớ chuyện này? Đây không phải là chuyện khi Trần Nam Phương còn đang là thai nhi ở trong bụng mẹ rồi sao?

“Hoàng Bách, Nam Phương cô ấy thực sự là con gái của dì Hân sao?”

Trịnh Hoàng Phong hỏi tiếp: “Sao mẹ có thể chắc chắn được?”

“Cô ấy là con gái của ai không quan trọng.” Hà Minh Viễn ghen tức nói: “Hiện tại cô ấy là người của tôi.”

“Chưa chắc đâu.”

Trân Nam Phương vừa mới giải thích xong với Đỗ Thanh Hoa, người sau chưa kịp đặt câu hỏi thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cảm thán.

Sau khi hai bọn họ quay mặt nhìn nhau, Trân Nam Phương ra mở cửa tiểu khu, lập tức trợn to hai mắt!

“Hà Minh Viễn, anh làm sao vậy?”

Cô chạy tới, nắm tay anh: “Mau buông †ay Hoàng Phong ral Trịnh Hoàng Bách cũng giúp đỡ ngăn cản, nhưng anh ta không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó hai người anh em của mình sẽ trở mặt với nhau vì cùng một người phụ nữ.

Tuy rằng anh ta cũng biết lửa giận của Hà Minh Viễn không phải là thứ mà Trịnh Hoàng Phong có thể khêu lên, nhưng nghĩ đến đây, anh ta lại nghiêng đầu liếc nhìn Trân Nam Phương đang lo lắng. “Hà Minh Viễn, buông ra, đây là bệnh viện đấy.” Cô không biết mâu thuân của họ là gì, nhưng cô vẫn có thể lờ mờ đoán được điều gì đó: “Anh còn là cậu ba nhà họ Hà đấy.”

Anh một tay ôm lấy cô: “Cái danh cậu ba vẫn không đủ để anh thích làm gì thì làm sao?”

Trân Nam Phương biết anh đang †ức giận, để ngăn cản mâu thuẫn ngày càng gay gắt, chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Được, nhưng không phải là ở nơi công cộng.”

“Nam Phương, em không cần thuyết phục anh ta đâu.” Trịnh Hoàng Phong mặt không chút cảm xúc: “Là do anh ta làm sai.”

“Anh trai!” Trịnh Hoàng Bách rất phiền muộn, chưa bao giờ biết anh trai mình sẽ chọc tức người khác: “Anh Viên, anh buông ra, đừng vô tình làm tổn thương chị dâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play