Chương 338

Trần Nam Phương lắc đầu, cô không nghĩ đến việc xin tha thứ, nhất là cầu xin cho những loại người không biết ơn kia, nhưng lời nói của Tân Anh Huy giống như một cây gai, dùng tốc độ nhanh nhất để đâm thật sâu vào trong lòng cô.

Cô muốn biết cái gọi là chân tướng sự thật, dù có bị lừa gạt, nhưng cô cũng không muốn bỏ qua: “Chính là muốn biết mà thôi.”

“Sẽ xử lý đến cùng.” Anh cúi xuống hôn cô: “Ai bảo bọn họ chọc giận em chứ.”

“Cho nên anh không quan tâm bọn .

họ có làm sai hay không, chỉ cân chọc tới người mà anh coi trọng, thì anhsẽ không chừa thủ đoạn nào để xử lý sao?”

Giống như anh đã vì Ngô Hà mà đối xử với cô như vậy.

Hà Minh Viễn nhướng mày, áp trán vào trán cô: “Nam Phương, chúng ta phải nhìn về phía trước.”

“Đây không phải là vấn đề nhìn về phía trước hay không nhìn về phía trước, mà đây là vấn đề xử lý nguyên tắc của anh.” Trần Nam Phương muốn ngẩng đầu lên, nhưng lại bị đè lại: “Chẳng lẽ anh không suy nghĩ một chút xem người mà anh coi trọng có vấn đề gì hay không à? Ngộ nhỡ…”

Anh thoáng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, nhẹ giọng nói: “Nam Phương, tại sao em không tin tưởng vào anh?”

“Anh muốn em tin tưởng anh.”

Trái tim cô như bị những lời này đánh trúng ngay lập tức, đau đớn xen lân với ngọt ngào, nước mắt không kìm hãm được mà rơi xuống.

Hà Minh Viễn khế mở mắt, vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau đi những giọt nước mắt: “Tại sao em khóc? Nam Phương đừng khóc.”

“Em không muốn để ý tới anh.” Cô hất tay anh ra rồi quay đầu đi.

Anh cưỡng ép ôm cô vào ngực, dõ dành cô như bảo bối quý hiếm: ‘Muốn không để ý tới ông xã sao, làm gì có cửa!”

Trần Nam Phương mím môi, hừ nhẹ.

“Em mệt rồi, có muốn ông xã tắm cho em không?”

“Anh đáng ghét… Cô xấu hổ đến mức muốn trốn tránh, sau đó lại bị bắt lại, cô nói: “Bây giờ em chỉ không muốn đi vào trong phòng!”

“Được, anh đưa em đi nơi khác.”

Trân Nam Phương không nghĩ tới Hà Minh Viễn nói được là làm được, ôm lấy cô đi ra ngoài, đi thẳng đến khách sạn tốt nhất ở bên cạnh tập đoàn Kim Địa.

Khi Trân Nam Phương tỉnh lại vào ngày hôm sau, cả phòng chỉ còn lại một mình cô, còn có tờ giấy mà Hà Minh Viễn để lại. “Anh đến công ty trước, em ngủ đủ.

rồi đến gặp anh.” Chữ ký đầy sức sống.

thể hiện sự mạnh mẽ của anh.

Cô ngây người nhìn lên trân nhà, nghĩ đến hành vi thân mật rất hài hòa của hai người vào tối hôm qua, cô không tránh khỏi sự lưu luyến, không tránh khỏi khát khao mong muốn được nhiều hơn.

Nhưng chuyện của sáng sớm hôm qua đã khiến cho cô do dự không dám tiến tới.

“Hà Minh Viễn, anh nói anh tin tưởng em thì phải tin eml” Cô lấy tay chạm vào trái tim của mình: “Em sẽ chờ xem.”

Đinh đong, đỉnh đong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play