Chương 334
Tạ Minh Sơn nhún vai: “Vì sao mà tôi lại không thể? A lô, cậu ba…”
Cô sợ hãi đến mức run lên, cô thực sự cảm thấy mình quá nhỏ bé, nhất là sau khi ánh mắt của đối phương sáng lên một cách khó hiểu, cô cảm giác như mình đang bị theo dõi.
Thật giống như ở phía trước có sói còn ở phía sau có hổ, Trần Nam Phương bước từng bước một về phía thang máy, nhưng Tạ Minh Sơn lại giống như đang bắt con mồi, anh ta nhào tới bắt lấy bả vai của cô: “Cô đi đâu? Đợi một lát nữa cậu ba sẽ tới đây.”
“Buông tôi ra!” Cô có suy nghĩ muốn khóc, cô gây chuyện nhiều như vậy là vì không muốn gặp lại Hà Minh Viễn, kết quả là không thể chạy trốn khỏi số phận này, cô lạnh lùng hất tay anh ta ra.
Nhưng khi cô nhìn ra bên ngoài thì thấy Tần Anh Huy thật sự đã đi rồi, trên khoảng sân rộng không có một bóng người.
“Quan hệ của cô với cậu ba không hề đơn giản nha!” Tạ Minh Sơn khôi phục lại bộ dạng nghiêm túc: “Anh ấy vừa nghe thấy tiếng cô nói chuyện, giọng nói cũng thay đổi ngay lập tức.”
“Không quen, chỉ là quan hệ công tác mà thôi.” Trân Nam Phương còn chưa dứt câu, ở phía sau lưng cô đã vang lên giọng nói.
“Thật sao?”
Cô vừa quay đầu lại thì đụng phải đôi mắt đen láy của Hà Minh Viễn, cô không khỏi kinh ngạc, mới có mấy phút trôi qua thôi mà, anh bay tới đây sao?
Trân Nam Phương hoàn toàn không để ý đến anh, cô quay đầu lại nhìn Tạ Minh Sơn: “Hiện tại tôi có thể quyết định đi hay ở lại sao?”
“Có vẻ như cô không quyết định được rồi.”
“… Cô chán ghét cái cảm giác bị người khác thao túng, cô cũng không quay đầu lại nữa mà chạy vọt vào trong thang máy, cố gắng cắt đút hết tất cả mọi thứ ở bên ngoài.
Nhưng mà vào giây cuối cùng khi thang máy đóng cửa, Hà Minh Viễn cũng chen vào theo, sắc mặt tối tắm nhìn chằm chằm Trần Nam Phương.
Bồng nhiên anh bước một bước thật dài tới rồi ôm chầm lấy cô!
Xương cốt của Trần Nam Phương bị ghìm chặt làm cô đau nhức!
Sức lực của Hà Minh Viễn rất lớn, dường như anh sợ rằng cô sẽ biến mất nếu anh buông tay ra.
“Sao em lại chạy xuống tâng hầm?”
Giọng nói vốn dĩ từ tính bây giờ lại bị bao phủ bởi một tầng tang thương: “Anh tìm em đã lâu rồi.”
“Tìm tôi để làm gì? Trả lại tôi một cái tát cho đủ hai bàn tay à?” Giọng điệu của Trần Nam Phương rất nhẹ nhàng, thậm chí thân thể cô còn không thèm giấy giụa lấy một cái.
“Sợ em xảy ra chuyện gì.”
“Tổng giám đốc Minh Viễn yên tâm đi, kẻ thù của tôi cũng không nhiều lắm.” Ngoại trừ anh và Ngô Hà ra thì từ trước đến nay cô thật sự không có đắc tội với người nào.
Đương nhiên, bây giờ còn cộng thêm cả người nhà họ Tần, những người mà cô từng coi là người thân.
“Cần gì phải gay gắt với anh như thế chứ?” Hà Minh Viễn có chút bất lực, anh mạnh mẽ nắm tay cô lên ôm chặt vào eo mình.
Tỉnh.
Thang máy dừng ở tầng trên cùng.