Chương 304

Trịnh Hoàng Phong hơi lo lắng nhìn Trần Nam Phương: “Chuột rút sẽ khó chịu lắm đúng không? Chỉ uống thuốc dinh dưỡng thôi thì liệu hiệu quả có chậm quá không?”

“Không sao đâu.” Cô mỉm cười nhẹ: “Phụ nữ mang thai bị chuột rút là chuyện rất bình thường, tôi vân đang trong giai đoạn đầu nên không nghiêm trọng lắm, dần dần sẽ tốt hơn.”

Anh ta nhìn chằm chằm cô, muốn nói gì đó lại thôi. “Hoàng Phong không sao đâu, tôi trở về với Thanh Hoa, tình trạng vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng.”

Cô quay người rời đi.

“Nam Phương!” Trịnh Hoàng Phong gọi cô lại, đi tới trước mặt cô, nói một cách nghiêm túc: “Đừng đau buồn vì Minh Viễn.”

Trần Nam Phương cụp mắt xuống, hàng lông mi dài che giấu tâm trạng trong lòng cô lại, sao cô có thể không buồn được chứ?

Trái tim của cô như ngâm trong nước hoàng liên, vừa đắng vừa đau.

“Nam Phương… Trịnh Hoàng Phong hít sâu một hơi, anh ta tiến gần lại phía cô thêm một bước: “Rời khỏi Minh Viễn đi, tôi có thể chăm sóc cô, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cô thật tốt!”

Cô ngẩng đầu lên, vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, anh ta vẫn nói rõ ra như thết “Hoàng Phong, tôi…”

“Nam Phương, đừng từ chối tôi!”

Trần Nam Phương khổ não nhìn Trịnh Hoàng Phong, trong lòng đau đớn khôn xiết.

Mặc dù mới quen biết anh ta không lâu nhưng bởi vì đã chia sẻ bí mật với anh ta nên cô coi đó là người bạn mà cô rất quý trọng.

Nhưng bây giờ chỉ có thể không nhận người bạn này nữa sao?

“Hoàng Phong, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi từ trước tới nay.” Trần Nam Phương mấp máy môi nói: “Xin lỗi anh, tôi không thể chấp nhận anh được.”

“Tại sao? Nam Phương, tại sao chứ?” Anh ta buồn khổ như một vị thần tiên bị đày xuống trần gian, hỏi cô không ngừng.

“Hoàng Phong!” Trân Nam Phương cất cao giọng: “Tôi là người đã có gia đình, còn có bé yêu nữa.”

Anh ta vừa tốt vừa ưu tú giỏi giang như vậy, anh ta xứng đáng với một cô gái tốt hơn!

“Vậy thì sao chứ!” Trịnh Hoàng Phong không để ý tới chuyện này: “Minh Viễn không thích cô, cô cũng không thích anh ta, tội gì phải giày vò nhau nữa chứ?”

Anh ta vô cùng kích động, không nhịn được nắm lấy hai bên vai của Trần Nam Phương: “Kể cả cô có bé yêu thì tôi cũng không để ý, tôi sẵn lòng chờ cô sinh cô bé ra, tôi sẽ nuôi dưỡng bé, yêu thương bé.”

“Không!” Cô hét lên, khuôn mặt nhỏ vô cùng quật cường: “Cho dù Hà Minh Viễn không cần con của mình thì bé yêu vẫn còn người mẹ này, tôi sẽ tự mình nuôi dưỡng bé trưởng thành.”

Cô suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Hoàng Phong, không phải tôi không tin anh, tôi chỉ không tin… lòng người.”

Cô sống ở nhà họ Trần hai mươi mấy năm, nhìn lại cả quãng thời gian ấy thì chỉ thấy lợi dụng và phản bội, nhục mạ và hận thù.

Đây chính là kinh nghiệm cô tự mình trải qua, sao cô có thể để con của cô dãm lên vết xe đổ ấy chứ?

“Nam Phương…” Ánh mắt Trịnh Hoàng Phong đau lòng xót xa: “Tôi hiểu rõ, tôi hiểu cảm giác của cô, tôi…”

Anh ta nhìn cô, anh ta biết dù anh ta nói gì đi nữa thì cô cũng không tin tưởng, chỉ có hành động, chứng minh bằng hành động.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play