Chương 289

Cô sững sờ nhìn bóng lưng của anh: “Thật là không thể hiểu nổi!”

“Hứ, có cài gì mà không thể hiểu nổi cơ chứ?” Thanh Hoa diễu cợt: “Đây chính là cảm giác được nguy cơ.”

“Nguy cơ?”

“Cậu chủ Hoàng Phong ở bên ngoài phải không?”

Trần Nam Phương cười khanh khách: “Tớ và Trịnh Hoàng Phong không có gì với nhau hết.”

“Đừng!” Thanh Hoa ngăn cô: “Nam Phương, tớ nói cho cậu biết, có một loại người là bỉ ổi…”

“Thanh Hoa!” Nam Phương cau mày trong vô thức, tức thời quay lại xem ngoài cửa.

“Được rồi, cứ xem như tớ nói sai lời đi” Thanh Hoa tức phổng mũi: “Dù sao ý là vậy, sau này cậu cứ đem Hà Minh Viễn và Trịnh Hoàng Phong so sánh thử xem, để cho anh ta luôn nằm trên lưỡi dao, bớt cho anh ta thần kinh thả lỏng lại đi tìm Hắc Liên Hoa.”

Trân Nam Phương không nghĩ như thế, cô không muốn làm như vậy, một là cô không muốn lợi dụng Trịnh Hoàng Phong, hai là Hà Minh Viễn sẽ không cho phép cô so sánh hai người với nhau.

Còn việc anh có đi tìm Ngô Hà hay không, để sau hãng nói.

Thật sự mà nói cô không thể xem nhẹ những kỳ vọng cũng như khao khát trong lòng mình.

Cốc! Cốc! Cốc!

Cửa phòng bệnh bị gõ mạnh mẽ.

“Con mẹ nó! Có bệnh à?” Thanh Hoa bực bội gào to, tuy là cô sợ Hà Minh Viễn, nhưng là vết thương trên người cô là đau thật, lúc này lại không yên lòng, tính khí lại bùng nổ: “Muốn vào thì vào đi, không vào thì cút đi!”

Âm!

Cửa bị đạp tung ral Bà Hạnh lao nhanh như một thanh kiếm, nhanh chóng bước vào, một tay giữ lấy cánh tay của Trần Nam Phương, miệng chửi mắng: “Tao biết mày con đ ĩ nhà mày ở đây mài”

“Mày dám gọi người đánh anh trai mày? Tao đúng là nuôi phải một con sói mắt trắng mà! Hôm nay tao phải xé xác mày ra!” Nói xong liên giơ tay lên đánh Nam Phương.

“Mẹ kiếp!” Thanh Hoa không quan tâm đ ến kim đang đâm ở trên tay, vồ lấy bình khí oxy ở trên chiếc bàn nhỏ, trực tiếp đánh lên đầu bà Hạnh.

“Ai da… ai da… giết người rồi!” Bà Hạnh lấy che đầu kêu gào, nhưng mà tay kia vấn không thả Nam Phương ra.

“Bà thả cậu ấy ra!”

Một tiếng kêu vang lên, nhưng không ngăn được bà bà Hạnh đang nổi điên.

Bà ta kéo Trân Nam Phương qua, liên tiếp chửi rủa: “Đồ khốn kiếp, tao xem mày có thoát đằng trời!”

“Mẹ, mẹ thả con ra” Trân Nam Phương vẫn kêu: “Con đang mang thai, đừng làm đau con của con!”

Cô rất sợ hãi và không dám vùng vây mạnh mẽ vì sợ sức lực sẽ làm tổn thương chính mình.

“Cậu chủ Hoàng Phong, đây không phải là lúc lịch sự, lên đi!” Đỗ Thanh Hoa cực kỳ lo lắng, nói: “Lên!”

Trịnh Hoàng Phong một mặt trấn áp bà Hạnh, có lẽ tay anh ta đã bị bà Hạnh cào, mặt khác lại sợ Trân Nam Phương bị thương vì hành động của mình.

Sau hai giây do dự, cuối cùng anh ta cũng thừa cơ hội đưa tay ra, cứu Trần Nam Phương, măng bà Hạnh: “Bà làm sao vậy? Tôi thấy bà muốn đến đồn cảnh sát rồi đúng không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play