Chương 271

Cô cứng họng, chỉ biết ngồi ăn, thầm cầu nguyện anh đừng nói những điều kinh ngạc nữa.

Có lẽ lời cầu nguyện của cô đã có tác dụng, Hà Minh Viễn trở lại bộ dạng bình thường, sau khi ăn xong, Trần Nam Phương nhân lúc khi anh ấy đang đi tắm, tranh thủ gọi điện cho Đỗ Thanh Hoa.

“Thanh Hoa, bác sĩ Hoàng Bách kia có gây khó dễ với cậu không?”

“Cậu còn dám hỏi anh ta sao?” Đỗ Thanh Hoa nói mà không giấu nổi sự đắc ý: “Tớ đã ở cô nhi viện nhiều năm như vậy, căn bản cũng không phải là uổng công vô ích.”

Trần Nam Phương không khỏi nghĩ đến Ôn Tứ Hiên khi nghe được kinh nghiệm của bạn thân mình, cô suy nghĩ một chút, tính hỏi thăm dò: “Thanh Hoa, có phải cậu đang nói Ôn Tứ Hiên kia thật sự rất tệ hay không?”

“Không biết là đúng hay sai, nhưng đôi khi thực sự tàn nhẫn.”

“Có lẽ có thể anh ta cũng đã từng trải qua quá khứ bi thảm…” Trân Nam Phương nghĩ rằng việc mình và Đỗ Thanh Hoa thất lạc là một chuyện, mình ở cô nhi viện, và Ôn Tứ Hiên không chừng cũng ở đó.

Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng giêu cợt: “Trân Nam Phương của chúng ta đúng là một người nhân hậu, nhưng đừng cảm kích anh ta hết mức chỉ vì anh ta đã tìm được anh trai cho em. Đó là công lao của cậu chủ Trịnh.”

“Hoàng Phong?” “Chứ còn gì nữa!” Đỗ Thanh Hoa khẳng định và nói với vẻ tiếc nuối: “Hôm. nay tên khốn Minh Viên đã đưa cậu đi sớm quá, cậu vừa đi thì cậu chủ Hoàng Phong và bà Trịnh liền đến.

“Bà Cố?” Trần Nam Phương nghĩ đến việc gần đây nghe đến tên bà, nhưng chưa từng nhìn thấy bà một lần: “Họ từng vì bác sĩ Hoàng Bách mà bị thương? Chuyện đó đối với cậu…”

“Thôi, đừng, bà Trịnh tuy nhu hòa, mềm mỏng nhưng vẫn là người hiểu chuyện. Sau khi hiểu rõ sự tình, bà ấy đã xin lỗi tớ rồi.” Đỗ Thanh Hoa rất tự hào “Bác sĩ Hoàng Bách đã thê thảm lắm rồi, bị cậu chủ Hoàng Phong dạy dỗ cho một trận.”

“Dạy dỗ? Không phải là do tớ đâu đúng không?” Trân Nam Phương không muốn như vậy, nếu có thể, cô thật sự không hi vọng có những chuyện lộn xộn này, đơn giản hòa thuận chung sống thì tốt biết bao?

Đỗ Thanh Hoa biết mình lỡ miệng nên vội vàng sửa lại: “Không liên quan gì đến cậu, cậu đừng suy nghĩ nhiều, nhưng cậu định làm gì với tên khốn Minh Viễn đó?” “Cái gì cơ?” Trần Nam Phương thấy chùng xuống, cô đoán được bạn thân định nói gì, nhưng lại giả vờ ngốc nghếch.

“Hôm đó tớ đã nhìn thấy anh ấy ở cùng với Ngô Hài!” Đỗ Thanh Hoa hét lên: “Anh ta không phải chán cơm thèm phở đâu đúng không?, đúng không?”

“..” Trong lòng cô bị giăng xé, nhớ tới mọi chuyện vừa rồi xảy ra với cô và Hà Minh Viễn trong phòng làm việc, giờ phút này thật trớ trêu làm sao: “Tớ cũng nhìn thấy cô ta rồi và tớ còn nói chuyện với cô ta nữa cơ.”

“Nam Phương?” Đỗ Thanh Hoa kinh ngạc: “Có thể nói được gì với loại người như vậy!”

“..”

“Có lễ…

“Không có có lẽ đâu! Nếu cô ta giở trò trước mặt Hà Minh Viễn, tớ sẽ lấy đầu cô ta cho người ta đá bay!”

 

Trần Nam Phương thở dài, sau đó mím môi không nói, tại sao cô lại không cho là như vậy?

Sở dĩ năm đó cô xuất hiện ở nơi Ngô Hà “bị bắt nạt” chỉ là đến sau đó, rồi có người cố tình chụp ảnh lại, đến tay Hà Minh Viễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play