Cô há hốc miệng, nhưng từ đầu đến cuối lại không nói lời nào, bởi vì có nói gì thì anh cũng không tin!
“Nhưng chỉ vì muốn lấy lòng tôi, mà cô lại làm đến mức này, tôi làm sao có thể từ chối thành ý của cô được?”
Trần Nam Phương bất chợt sững sờ, vừa ngây người vừa sợ hãi nhìn người đàn ông trước mặt, giọng khàn khàn nói: “Anh, anh muốn làm cái gì?”
Lời còn chưa dứt, cô lập tức cảm thấy choáng váng một hồi, sau đó phát hiện mình đã bị đè lên trên mặt bàn làm việc!
“Hà Minh Viễn, anh… Đừng!”
Cô dùng hai tay chống đỡ lấy thân hình đang đè thấp xuống của anh: “Xin anh, chỗ này là văn phòng.
”
Bên ngoài có thư ký, mọi người còn có thể đến báo cáo công việc nữa.
“Lại giả bộ?” Thanh âm của anh trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cười nhạo nói: ‘Cô đến đây không phải là vì điều này sao?”
Nói xong, bàn tay to lớn của anh bắt đầu sờ soạng khắp người cô, khiến làn da cô nóng lên như bị thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào thân hình run rẩy bên dưới, đáy mắt anh lập tức tối sầm lại…
Cốc cốc.
“Tổng giám đốc Viễn, bữa tối đã sắp chuẩn bị xong, ngài muốn dùng bữa ở đâu ạ?”
“Khi nào xong thì đưa đến văn phòng.
” Hà Minh Viễn chẳng buồn ngẩng đầu nói, lại còn dùng sức khẽ căn môi cô.
Trân Nam Phương vừa mới lấy lại tỉnh táo, giờ phút này lại như bị giáng một đòn xuống đầu, anh muốn làm nhục cô trước mặt thư ký sao?
“Buông ra!” Cô hổn hển nói, hai tay giãy dụa muốn chống lại anh.
“Giờ phút này còn nói mấy lời đó để làm gì? Bà xã.
” Hai chữ cuối cùng tựa như một lưỡi dao sắc lạnh bắn ra từ miệng anh, căn bản là không có lấy một chút dịu dàng nào: “Cứ để cho thư ký nhìn thật rõ, để lần sau cô đến công ty càng dễ dàng hơn.
”
“Không được!” Trần Nam Phương ngày càng sợ hãi, cô biết rõ Hà Minh Viễn dám nói dám làm: “Xin anh, đừng như vậy, mấy ngày nay còn chưa đủ sao?”
“Đủ?” Anh tức giận nói: “Trân Nam Phương, dùng cô cả đời này cũng không đủ!”
Cô run lên như cầy sấy, cả người tựa như một con búp bê vải sắp sửa bị xé nát, hai tay khoá chặt trên đỉnh đầu, áo phông cũng bị đẩy lên đến tận xương quai xanh, sự nhục nhã và phần nộ cùng nhau bùng lên, xuyên qua cổ họng.
“Tổng giám đốc Viễn.
” Tiếng gõ cửa lại một lân nữa vang lên, âm thanh ngọt ngào của thư ký truyền đến: “Tôi mang bữa tối đến cho anh.
”
Trần Nam Phương thoáng thấy thư ký đang vặn tay nắm cửa, thế nhưng người đàn ông bên trên vẫn cứ tiếp tục, thậm chí còn càng mãnh liệt hơn! “Không được không được…”
Hai mắt cô ngấn lệ, theo bản năng co chân lên, đạp về phía bụng dưới của Hà Minh Viễn, anh kêu lên một tiếng rồi buồn bực thả cô ra.
.