Chương 244

“Mợ ba, cô không sao chứ?” Minh Phúc khẩn trương quan sát từ trên xuống dưới một lượt. Nếu như mợ ba bị đứt một sợi tóc nào, Hà Minh Viễn không phải sẽ ăn thịt anh ta mất sao.

Cô đột nhiên lắc đầu một cái, giọng nói khàn khàn: “Không sao…”

Minh Phúc tiến lên một bước, hướng về phía bà Hạnh, nghiêm nghị nói: “Mợ ba của chúng tôi mà bà cũng dám đánh. Xem ra nhà họ Tần và nhà họ Lý mấy người không coi cậu ba chúng tôi ra gì cả.”

Bà Hạnh bị điều này hù dọa, liên tục lắc đầu: “Sao tôi dám bất kính với cậu ba được chứ? Đây không phải là… Đây không phải là tôi đang nổi điên với con gái mình hay sao?”

“Con gái bà? Có khi nào bà coi cô ấy là con gái mình không?” Minh Phúc hừ lạnh: “Bà chỉ muốn nuôi một đứa con dâu rẻ mạt để chiếu cố đến cả nhà mấy người thôi.”

Trân Nam Phương bị chấn động mạnh. Những lời này… Có phải nghĩa là Minh Phúc và cả Hà Minh Viễn đều đã sớm biết thân thế của cô có vấn đề rồi?

Đây cũng là lý do tại sao mà trước giờ Hà Minh Viễn không muốn giúp cô cứu anh trai cô?

Ngay lập tức, cô cảm thấy tất cả mọi chuyện đều thật buồn cười, còn mình như vậy cũng thật đáng buồn.

Không đợi cô suy nghĩ nhiều, âm thanh của xe cứu thương vang lên, càng ngày càng gần.

“Mợ ba, tôi đưa cô về nhà trước.

Còn chuyện ở đây thì cứ để tôi đến xử lý.”

“Trần Nam Phương, mày cứ bỏ đi như vậy, không thèm quan tâm đ ến tao và ba mày sao?” Bà Hạnh khóc rống lên: “Suốt bao nhiêu năm qua, bọn tao cho mày cái ăn, cho mày cái mặc. Thế mà, mày lại báo đáp bọn tao như vậy à?”

Trần Nam Phương dừng bước chân lại. Cô xoay người lại, nhìn bà Hạnh đầy xa lạ. Trước kia, cô không biết thân thế thật sự của mình nên chỉ cảm thấy là ba mẹ thiên vị. Đến tận sau khi cô kiên trì, tự mình thi đỗ Đại học Thâm Thành thì mọi chuyện mới trở nên rõ ràng.

Hôm nay mới biết cái gọi là tình thân tràn đầy mục đích là như thế nào, khó mà có thể chấp nhận được hết những chuyện hoang đường này.

“Phương, mày không thể đi.” Bà Hạnh châm chậm nói: “Mày có thể hận †ao và ba mày nhưng còn anh trai mày thì thật lòng đối tốt với mày đó. Mày cũng không quan tâm đ ến nó sao?”

Trần Nam Phương lại dừng lại lần nữa, nhưng không hề xoay người, lạnh nhạt nói: “Tôi vẫn sẽ lo chuyện của anh tôi, không cần mấy người quan tâm.”

Nói xong, cô theo Minh Phúc xuống lâu. Anh ta muốn đưa cô trở về nhà cũ nhưng mà cô lại từ chối.

“Tôi muốn đến Thâm Thành, được không?”

“Chuyện này…” Chuyện này đúng là làm khó cho Minh Phúc mà, phải khai báo với cậu chủ nhà anh ta: “Mợ ba, nếu không thì tôi đưa cô đi gặp cậu chủ nhé?”

Trân Nam Phương biết anh ta cũng chỉ nghe lệnh làm việc bèn lắc đầu: “Không cần đâu. Vẫn là nên trở về biệt thự trước đi.”

Cô cần đến một nơi có thể yên tĩnh để tiêu hóa hết tất cả những thứ hỗn độn này.

Sau khi trở lại biệt thự, cô tự nhốt mình ở trong phòng ngủ, không ngừng nhớ lại quá khứ: “Dạ Hành, sao anh lại nói không giữ lời thế chứ? Anh nói, bất kể lúc nào, em cũng có anh bên cạnh.

Vậy bây giờ, anh đang ở đâu?”

“Anh nói, chúng ta gặp nhau ở Đại học. Nhưng anh không chỉ nuốt lời mà còn bỏ em lại một mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play