Chương 229

Hà Minh Viễn thật sự đã gặp Ngô Hà, thậm chí còn đang quan tâm đ ến an nguy của đối phương, chẳng lẽ…

Lần này anh ấy bị thương là vì Ngô Hà sao?

Trong lúc nhất thời, trong đầu Trần Nam Phương bị rất nhiều suy nghĩ chiếm giữ, khiến cho cô thấy hơi khó thở.

“Sao mợ ba lại đứng ở chỗ này?”

“AI” Đột nhiên nghe thấy tiếng Minh Phúc vang lên bên tai, cô giật bản mình, vội vàng nói với anh ấy: “Tôi, tôi không sao, đang muốn đi ra ngoài, nhưng mà tự dưng lại thấy hơi choáng một chút, nên dựa tường nghỉ một lát.”

“Thân thể cô có chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?” Minh Phúc cụng kính hỏi: “Cô có cần tôi mời bác sĩ chủ trị đến kiểm tra cho cô không?”

Trần Nam Phương vội vàng phẩy tay từ chối, nở một nụ cười nhìn còn khó coi hơn cả khóc: “Không cần đâu, có thể là tâm trạng hơi khó chịu một chút. Tôi ra ngoài đi dạo một lát, nhờ anh để ý chăm sóc Hà Minh Viễn giúp tôi nhé.”

Không đợi Minh Phúc kịp trả lời, cô đã nhấc chân rời đi. Nếu không phải đang mang thai, cô chỉ muốn chạy ngay khỏi nơi này.

“Mợ ba à..” Minh Phúc muốn khóc đến nơi rồi, anh ta lẩm bẩm nói: “Cậu ba cứ luôn mồm giục tôi báo cáo nhanh cho xong, để cô trở về chăm sóc anh ấy đấy. Bây giờ cô đi rồi, tôi về lại đó chẳng phải là sẽ bị ăn mắng sao?”

Anh ấy thở dài thườn thượt, rồi quay trở về phòng bệnh của Hà Minh Viễn.

Vừa vào cửa đã bị Hà Minh Viễn hỏi ngay lập tức: “Ai cho phép cậu về đây?

Nam Phương đâu?”

“Mợ ba nói cô ấy muốn ra ngoài đi dạo một lát.” Đầu của Minh Phúc cúi thấp, không dám ngẩng lên một chút nào.

“Đi dạo?” Hà Minh Viễn nhíu chặt đôi lông mày sắc bén, nói với Minh Phúc: “Vậy mà cậu còn không biết đi theo bảo vệ cô ấy sao?”

“Vâng, cậu ba! Tôi đi ngay đây!”

Minh Phúc không nói nhiều lời, lập tức đi ra khỏi phòng bệnh, hướng thẳng tới chô Trần Nam Phương.

Ở trong hoa viên, Trần Nam Phương cũng không đi xa, cô ngồi trên ghế đá ngơ ngác nhìn về phía trước, nhớ lại quá khứ, suy nghĩ đến tương lai.

“Bọn họ đã gặp nha rồi, có phải điều đó cũng có nghĩa là chẳng mấy chốc Ngô Hà cũng sẽ trở về Việt Nam không?”

“Nếu như cô ấy về nước rồi, có phải là mình và Hà Minh Viễn sẽ phải ly hôn không?”

“Nếu vậy thì sẽ phải làm thế nào với cục cưng đây? Chẳng lẽ lại giống như Thanh Hoa nói, mang con mình rời khỏi đây?”

“Coi như Hà Minh Viễn có thể sẽ đồng ý đi, nhưng chắc chắn bà nội Diêu sẽ không đồng ý đâu.”

Trái tim Trần Nam Phương như bị ai đó xé rách, quặn đau, không biết là vì có khả năng cô và cục cưng sẽ phải tách ra, hay là mình và Hà Minh Viễn có khả năng sẽ ly hôn.

Nhưng suy nghĩ đó vừa xuất hiện trong trí óc, khuôn mặt của cô đã ngay lập tức trở nên trắng bệch, không còn chút máu nào.

“Tại sao lại như vậy được? Vì sao khi nghĩ đến chuyện sẽ phải ly hôn với anh ấy thì trong lòng mình lại thấy đau đến thế? Chẳng lẽ… Mình thật sự thích Hà Minh Viễn rồi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play