Chương 217

Cậu nam sinh mặc đồng phục màu đen bên cạnh chửi bới, muốn xông lên.

Nhưng Tiểu Hiên lại thản nhiên vẫy vây tay ra hiệu bọn họ đừng tới, sau đó thích thú nhìn Trân Nam Phương: “Cái này để làm gì vậy?”

“Dân tôi đi gặp Ôn Tứ Hiên maul” Cô hét lên: “Tôi muốn cứu bạn tôi và anh trai tôi! Nếu không tôi sẽ cắt đứt cổ họng cậu!”

“Dựa vào cô mà cũng đòi uy hiếp tôi sao?” Ngay cả khi bị dao đưa đến ngang cổ, mặt Tiểu Hiên cũng không đổi sắc, tim cũng không đập mạnh.

Trần Nam Phương ra sức ấn dao xuống: “Tôi thì làm sao? Tôi cây ngay không sợ chết đứng, rốt cuộc cậu có đi hay không!”

“Tôi không muốn đấy.” Tiểu Hiên bình tĩnh nói tựa như đang bàn chuyện thời tiết với Trần Nam Phương: “Trừ phi cô theo tôi.”

“Bị điên à!” Trần Nam Phương chịu không nổi nữa, chửi ầm lên: “Tôi có chồng rồi!”

“Là cậu ba nhà họ Hà tiếng tăm lẫy lừng sao?” Tiểu Hiên vuốt tay: “Nếu mà là thứ Tứ Hiên tôi muốn thì tôi nhất định phải giành được.”

Đột nhiên hai mắt cô mở lớn: “Cậu, cậu, cậu là ai?”

Cậu ta tự nhận mình là Tứ Hiên, có phải là Ôn Tứ Hiên không?

“Không thể nào, tôi đã thấy Ôn Tứ Hiên rồi, là một ông già mà…” Cô lẩm bẩm.

Chỉ trong nháy mắt, hai tay cô bị kẹp chặt, con dao gọt hoa quả bị giật mất một cách dễ dàng.

“Cậu Hiên!” Mấy người mặc đồng phục vội vàng chạy tới, muốn kéo Trần Nam Phương ra, cho cô một trận.

“Đi kiểm tra xem ai lại có can đảm dám mạo danh tôi?” Sau đó anh ta dùng một tay nắm lấy cổ tay Trần Nam Phương, tay kia nghịch dao gọt hoa quả: “Không ngờ người phụ nữ đầu tiên dám kề dao vào cổ tôi lại chỉ là một con thỏ đế.”

Trân Nam Phương ra sức giấy dụa: “Nếu anh là Ôn Tứ Hiên thì mau giao bạn tôi với anh trai tôi ra đây!”

“Giao ra cũng được, nhưng cô phải trả giá.”

Sau đó, con dao gọt hoa quả hướng về phía Trần Nam Phương…

Trần Nam Phương trơ mắt nhìn con dao gọt hoa quả cắt đứt tay áo cô, đâm vào da thịt cô, máu bắt đầu rỉ ra.

Đau, đau quá.

Một lúc sau, sắc mặt Trần Nam Phương tái mét, cũng quên mất phải phản ứng thế nào.

“Leng keng”.

Ôn Tứ Hiên ném con dao gọt hoa quả xuống đất, tay phải ấn vào vết thương của cô: “Được rồi, chúng ta có thể đến bệnh viện rồi.”

“Anh bị điên à! Điên thật rồi!” Trần Nam Phương gào thét: “Anh… Tôi muốn kiện anh tội cố ý gây thương tích!”

“Ha” Ôn Tứ Hiên coi thường, nói: “Cố ý gây thương tích cái gì? Đây là tôi đang phòng vệ chính đáng được không.”

Trần Nam Phương không nói nên lời, quả thực là cô đã quá bốc đồng, cô lập tức quay đầu lại: “Chuyện trả giá thì cứ tính sau đi, anh mau thả anh trai tôi và Thanh Hoa ra đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play