Chương 215
Trần Nam Phương sững sờ một hồi, nhìn sắc trời dân tối đen, quyết định thay một bộ quần áo thể thao thoải mái, đeo thêm một cái túi nhỏ khác, xuống lâu, cô tìm một con dao gọt hoa quả từ trong bếp bỏ vào túi.
Chạy đến Quán bar Destiny.
Cô vấn còn nhớ cái dáng vẻ hung dữ, quyết tâm giành lại Đỗ Thanh Hoa của cậu nam sinh kia.
Chẳng mấy chốc cô đã đến trước cửa quán bar, quán bar về đêm rất náo nhiệt và ồn ào, nhưng cô không quan tâm đ ến những người khác, mạnh dạn bước vào.
Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh tìm Đỗ Thanh Hoa, thế nhưng không những không thấy cô ấy đâu mà còn bị bắt chuyện rất nhiều lần.
Trần Nam Phương vội vàng trốn đến một góc, vuốt ngực trấn an tinh thần, nhìn thấy cách đó không xa có một nam sinh mặc đồng phục đang đi đến.
“Xin lỗi, anh có thấy cô gái này ở đây không?” Cô mở điện thoại lên và đưa cho cậu ta xem một tấm hình của Đỗ Thanh Hoa.
Cô nhìn thấy cậu ta khẽ nhướng mày, nhưng giây tiếp theo cậu ta lại đưa trả điện thoại cho cô rồi bảo: “Tôi chưa từng thấy.”
Trần Nam Phương tin chắc đối phương đang nói dối, cô vội vã hỏi lại: “Tôi cầu xin anh, nếu anh đã thấy cô ấy rồi thì nói cho tôi biết được không? Cô ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi sợ đã xảy ra chuyện gì đó với cô ấy rồi.”
“Tôi đã bảo là tôi không biết rồi mà.”
Cậu ta tức giận xua tay: “Mau đi đi, đừng làm phiền tôi!”
Trần Nam Phương thấy thái độ kiên quyết của đối phương, đảo mắt, nói: “Vậy anh có biết Tiểu Hiên ở đâu không? Tôi muốn gặp tên đói!”
“Tiểu Hiên!” Cậu ta trợn tròn mắt: “Cô là ai? Cô là cái gì mà dám gọi Tiểu Hiên!”
“Tại sao tôi lại không được gọi?”
Trần Nam Phương nắm chặt hai tay lại, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng, nhưng lại cố gắng không thể hiện ra trên mặt: “Cậu ấy kêu tôi gọi cậu ấy là Tiểu Hiên, còn bảo rằng nếu có rảnh thì đến đây tìm cậu tal”
Vẻ mặt của đối phương biến đổi không ngừng, cuối cùng thì cơn giận và sự mất kiên nhẫn của cậu ta cũng tắt lim, cậu ta để lại một câu “Chờ đó đi” rồi bỏ đi.
Trần Nam Phương thở ra một hơi, nếu không dựa vào tường, cô cảm thấy mình sẽ ngã xuống đất mất.
“Không biết là tên đó có đang lừa mình hay không?” Sau khi cô đợi khoảng nửa tiếng, cuối cùng cậu nam sinh kia cũng xuất hiện: “Tiểu Hiên phải không?”
Cậu ta nhếch mép một cái, né người chỉ vào cái cửa nhỏ bên phải quây bar: “Trong đó đói”
Trần Nam Phương sửng sốt một chút, trong đầu nhanh chóng cân nhắc có nên vào đó hay không.
“Mẹ nó, xui thật mà, tôi còn không ngờ là cô nhát gan như vậy đấy!” Cậu ta khịt mũi coi thường: “Làm hại tôi bị mắng một trận, cô mau vào đi, không thì tôi lại bị mắng nữa đấy!”
Tuy nói như vậy nhưng thật sự cậu ta lại không hiểu tại sao người bên trong lại muốn gặp Trần Nam Phương, bởi vì cô đẹp chăng?
Cô lại nhìn về phía cánh cửa nhỏ, hạ quyết tâm đi đến, cánh cửa tuy chật hẹp nhưng bên trong lại vô cùng rộng rãi.
Trần Nam Phương nhìn thấy ba nam sinh mặc đồng phục, người cầm đầu là Tiểu Hiên đang ngồi trên ghế đung đưa chân.