Chương 212
Cô nhìn đàn chị của mình, chưa bao giờ nghĩ cô ấy có thể nói dối một cách tự nhiên như thế này, càng không nghĩ đến việc một người được coi là nữ thần lại đến tận đây để đối phó với bản thân mình.
Là vì Trịnh Hoàng Bách sao?
“Đúng rồi, Nam Phương à, hai ngày trước em đã đi tham ra buổi tiệc sinh nhật của bà Trịnh đúng không?
Quả nhiên là như vậy.
Tô Thanh Nhã để ý đến chuyện đó, còn muốn thăm dò cô.
Trần Nam Phương lắc đầu: “Em không đi được, hình như sau đó tiệc sinh nhật của bà Trịnh cũng không được tổ chức nữa.”
“Vậy sao?” Mắt Tô Thanh Nhã sáng lên, sau đó lập tức trở nên u ám, giọng nói mang theo vị chua chát: “Chị còn muốn nhìn thấy vợ chưa cưới của Trịnh Hoàng Bách cơ đấy.”
Cô không tiếp lời, có lẽ cách nói của Trịnh Hoàng Bách chỉ là một cái cớ để từ chối.
Thế nhưng nghĩ lại, cô cảm thấy bản thân mình thật đáng thương, Tô Thanh Nhã và Hạ Minh Kỳ đã đi đến bước này rồi, Trịnh Hoàng Bách vẫn để lại cho người ta một chút tôn trọng, còn Hạ Minh Viễn thì sao?
Anh hận không thể bóp ch3t cô, không muốn để lại một mảnh vụn nào đúng không?
“Nam Phương, em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không?” Tô Thanh Nhã diễn nốt vở kịch của mình.
“Không cần đâu, Minh Viễn nói em ở nhà đợi anh ấy.” Trần Nam Phương nói dối, nở một nụ cười giả tạo trên khuôn mặt thuần khiết.
Đợi sau khi Tô Thanh Nhã rời đi, cô mới cởi bỏ vẻ giả tạo xuống, chán ghét đến cùng cực.
Cô dựa vào sô pha, không còn chút sức lực nào, ngây người hướng ra cửa sổ, nhìn cây cao su ở đăng xa.
“Mợ ba, mợ ba không sao chứ?”
Minh Vy lo lắng nhìn vẻ mặt trắng bệch của Trần Nam Phương: “Có phải quản lý Nhã đã nói gì với mợ ba rồi không?”
“Không có.” Cô không rời mắt đi, vẫn nhìn ra bên ngoài: “Chỉ nói chuyện phiếm một chút thôi, không đáng để nói với Hà Minh Viễn đâu.”
“Thế nhưng…”
Trần Nam Phương đứng dậy, ngắt lời Minh Vy: “Tôi đi ra chỗ cây cao su kia ngồi một lúc, cô không cần đi theo tôi đâu.”
Cô rất muốn có một không gian không có ai làm phiền, không có Ngô Hà, không có Hà Minh Viễn, không có những hồi ức.
“Không, không được.” Nước mắt cô trào ra: “Em vẫn nhớ anh, Dạ Hành.”
“Sao anh lại chết? Để lại em một mình ở đây?”
Trân Nam Phương dựa vào cây cao su cao lớn, tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, dán lại miệng vết thương trong lòng.
Không biết đã qua bao lâu, trên đầu truyền tới một âm thanh không vui: “Đứng dậy!”
Cô chậm rãi mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn, là khuôn mặt vô cùng tuấn tú của Hà Minh Viễn, anh đang đen mặt lại.
“Không biết mình đang có thai sao? Còn ngồi xuống đất?”