“Nam Phương, QL là nỗ lực chung của chúng ta!” Triệu Lập Thành kích động lớn tiếng, lần này không kiềm chế được vẻ mặt của mình: “Em không muốn nó phát triển lớn mạnh lên sao?”
“Không phải vì tập đoàn Gemdate lớn mạnh à.
” Cô đính chính.
“Nhưng như vậy sẽ khiến công ty của chúng ta nhanh chóng có danh có tiếng hơn!”
Trần Nam Phương thờ ơ nhìn người đàn ông trước mặt mình, trước đây cô chưa từng biết anh ta chỉ biết cái lợi trước mắt như vậy: “Thật ngại quá, tôi không có cách nào cả.
”
“Sao lại không có cách?” Anh lại hét lên: “Chỉ cân em cầu xin Hà Minh Viễn như đêm qua, anh ta nhất định sẽ đồng ý thôi.
Nghe xong lời này, cô chỉ cảm thấy trái tim mình bị như bị người ta giãm đạp, không thể chịu nổi cơn đau đớn đó, hóa ra cũng chỉ là một kẻ cần sĩ diện hảo thôi: “Vậy thì anh nhầm rồi, Hà Minh Viên sẽ không hợp tác với một kẻ rẻ tiên như anh đâu.
”
Triệu Lập Thành sửng sốt, ấn tượng của anh về Nam Phương là cô chưa từng nói lời thô tục thế này, nhưng anh ta đã nhanh chóng phản ứng lại: “Nếu đã vậy, em sẽ rút khỏi công ty phải không?”
Ngừng một chút, anh ta giải thích thêm: “Anh làm việc này cũng chỉ vì muốn tốt cho em, dù sao thì đã kết hôn rồi mà vấn còn hợp tác mở công ty với bạn trai cũ, anh nghĩ tổng giám đốc Viễn sẽ khó xử lắm.
”
“Được thôi.
” Trân Nam Phương đứng lên, vừa định xoay người bước ra ngoài, bỗng quay đầu lại: “Thật ra, tối hôm qua anh chỉ gọi điện để xác nhận xem có phải tôi thật sự kết hôn với Hà Minh Viễn không thôi đúng không?”
“Anh có thể trực tiếp hỏi thẳng tôi, đừng làm vấy bẩn ý nghĩa của hai chữ Ayjtrt “tình yêu”.
Sau khi tạm biệt Triệu Lập Thành, Trần Nam Phương buồn bực thất thần bước đi trên phố.
Vẻ ngoài mạnh mẽ kiên cường vừa dày công tạo dựng lúc này cũng sụp đổ không ra cái dạng gì.
“Anh ơi…” Cô thì thào gọi, nước mắt lưng tròng: “Anh sẽ bình an trở về chứ?
Em sắp không thể chịu nổi nữa rồi.
”
Nam Phương đi một lúc lâu, chân đau không đi được nữa mới ngồi trên ghế đá xem điện thoại, Đỗ Thanh Hoa nhắn cho cô một loạt tin nhắn.
Cô chỉ có thể nói dối cho có lệ.
Lần này trong nhà có chuyện, còn không may phải gả cho Hà Minh Viễn, cô đều chưa nói cho bạn thân của mình nghe, cũng tốt, đối phương đang công tác ở nước ngoài mà, như vậy thì không phải…
Sau một hồi tán gâu với bạn thân, Nam Phương phải tiếp tục đối mặt với hiện thực tàn khốc, cô trở về biệt thự của Hà Minh Viễn.
Dù có oán hận hay không, cô vẫn luôn phải chiều lòng anh.
Không ngờ vừa vào biệt thự đã nhìn thấy hai người đang ngồi trên sô pha: “Ba mẹ? Sao hai người lại ở đây?”
“Nam Phương, con đang nói gì vậy?”
Ba cô không hài lòng đứng lên: “Con gả cho một gia đình tốt như thế, chúng ta không đến thăm được sao?
Trân Nam Phương nhíu mày, cô gả cho một gia đình tốt à?
Cô chỉ không muốn họ bị lây nhiễm sự tàn độc của tên ác ma Hà Minh Viễn kia thôi.
.