Ngay sau đó điện thoại anh bỗng reo lên.

Trong chớp mắt bầu không khí trong xe như trầm xuống, Trần Nam Phương nhìn thấy một chữ “Nhã” trên màn hình điện thoại anh.

“Em đợi anh ở phòng làm việc đi, anh đến ngay.


Quả nhiên là Tô Thanh Nhã.

“Anh có việc gấp thì đi đi.

’ Trân Nam Phương thấu tình đạt lý mở miệng: “Em tự về cũng được.


Hà Minh Viễn liếc nhìn cô một cái rồi bảo Trịnh Hoàng Bách dừng xe.

Đợi cô xuống xe rồi, Trịnh Hoàng Bách mới tấm tắc nói: “Nếu không tận mắt nhìn thấy, thật sự tôi không tin được một con thỏ trắng mềm mại thế này lại dám mạo hiểm ở bên cạnh anh một mình vậy đâu, anh không định đánh nhanh thắng nhanh luôn hả?”
“Hừ, cô ta không xứng để chết sớm như vậy.


Trịnh Hoàng Bách sờ sờ cổ: “Anh hận cô ấy đến vậy luôn sao!”
Trân Nam Phương bước xuống xe, bắt đầu mờ mịt chẳng biết phải đi đâu về đâu.

Cô không dám trở về bên cha mẹ, sợ bị bọn họ đánh mắng, sự xa cách đó khiến cô rất đau lòng.

Cô lại càng không muốn quay về cái biệt thự kia của Hà Minh Viễn, đối với cô nơi đó không khác gì địa ngục.

“Thật quá thảm thương mà.

” Cô chậm rãi bước đi, nghĩ lại những chuyện đã xảy ra gần đây: “Làm sao để chạy trốn cơn ác mộng này đây?”
“Nam Phương!”
Nghe thấy có người gọi mình, Trần Nam Phương dừng bước, vừa quay đầu nhìn, đồng tử chợt co rút lại.

“Triệu Lập Thành?” Cô sững sờ nhìn anh bước đến, lúc này mới sững sờ nghĩ đến những lời của Hà Minh Viễn, bạn trai cũ của cô đến Thâm Quyến tìm cô thật này.

“Nam Phương, đúng thật là em rồi Triệu Lập Thành bước lên ôm chầm lấy cô: “Anh đã phải hỏi rất nhiều người mới biết em trở về Kim Thành đấy.

Không ngờ lần đầu tiên đến đây đã gặp lại em ngay thế này, em nhìn đi đúng là hai ta rất có duyên, là định mệnh cả.


Trân Nam Phương vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng lui về phía sau hai bước, cô giơ tay trái lên: “Anh đừng làm vậy… Tôi đã kết hôn rồi!”
Nét mặt Triệu Lập Thành dường như rất đau khổ: “Nam Phương, em đang nói dối anh đúng không? Tại sao em lại phải làm như vậy với anh chứ? Là do anh không đủ tốt sao? Hay chỉ vì cha mẹ em không đồng ý cho hai chúng ta ở bên nhau cho nên em chia tay với anh sao Nam Phương?”
“Là tôi không đủ tốt.

” Cô trâm giọng nói tiếp: “Anh nên tìm một người tốt hơn Am ILOI9S5 “Không phải! Em rất tốt!” Triệu Lập Thành bước lên ôm lấy vai cô: “Nam Phương, bây giờ là thời đại nào rồi, sao lại chỉ vì cha mẹ em không đồng ý mà nói chia tay như vậy?”
Sắc mặt Trần Nam Phương đau khổ, chua xót.

“Anh không làm khó em, em đưa anh về gặp cha mẹ em được không?Anh sẽ thuyết phục hai người họt”
Cô ra sức lắc đầu: “Anh đừng như vậy! Thật ra không phải toàn bộ đều do cha mẹ tôi, tôi…”
Lòng đã chết lặng, chỉ là chưa đủ yêu nhau mà thôi.

.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play