Lê Vị đứng ở trước mặt Liêu Đình Ngạn, vì ban nãy phải chạy mà giờ thở hồng hộc: "Anh tới đây làm gì?" nói xong lại nhìn về phía chiếc xe, “... Anh mang thức ăn cho mèo đến đây?"
Liêu Đình Ngạn không nói gì, chau mày nhìn cách trang điểm và áo quần của cô, giọng nói tỏ vẻ chê bai: "Sao lại ăn mặc như thế này? Đang lúc trẻ trung mà chẳng khác nào bà già."
Việc này đúng là chỉ có trời mới biết.
Lê Vị chỉ làm theo chương trình, ăn vận theo quy cách của họ mà thôi.
Hơn nữa đây là chuyên gia tạo hình chọn cho cô đấy chứ, hiệu quả khi lên hình cũng rất tốt.
Lê Vị điều chỉnh hơi thở, nỗ lực nhủ thầm rằng mình không nên tính toán với anh, Cô chà xát hai tay: "Anh tới đây làm gì?"
Cô chưa kịp khoác áo lông đã vội ra ngoài, ở đây gió mạnh, giờ lại cảm thấy hơi lạnh.
Liêu Đình Ngạn biết thế nên cũng không nói gì nhiều. Anh nắm tay cô, mở cửa xe để cô ngồi lên ghế, sau đó mới quay người bước về chỗ ngồi của mình: "Tìm chỗ ăn trưa."
Không để Lê Vị có cơ hội từ chối, anh mở lời trước: "Anh vẫn chưa ăn cơm, rất đói."
Nhớ đến việc từ 11h00 đến 12h30 mình không nhận cuộc điện thoại nào của anh khiến cô hơi áy náy, vì vậy Lê Vị không phản đối mà chỉ hỏi: "Đi đâu ăn? Chúng ta có một tiếng."
Liêu Đình Ngạn tính một chút, nghỉ ngơi một tiếng, thời gian ăn cơm không nhiều, vậy là hai người chọn một quán lẩu gần đó.
Chọn quán này bởi quán không nhiều người, ít ồn ào. Hơn nữa đồ ăn ở đây khá phong phú, không nhiều dầu mỡ giống đồ Tây.
Lúc ăn cơm, Liêu Đình Ngạn trộn nước chấm cho Lê Vị rất khéo; sau đó khi đồ ăn lên còn không ngừng gắp đồ cho cô.
Trước mắt Lê Vị là một đống đồ ăn, điều là những thứ cô thích.
Lê Vị định nói không cần đâu.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng rất đói của anh, nhưng lại nhớ đến việc chăm cho cô, lại lưu luyến cảm giác ấm áp khi được anh chăm sóc.
Người lớn trong nhà họ liễu điều bận rộn nhiều việc..
Tuy nói là cô lớn lên trong nhà họ Liêu, thật ra, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Liêu Đình Ngạn chăm lo cho cô.
Lúc nhở Lê Vị rất kén chọn thức ăn.
Đó là tật đó hình thành lúc bố mẹ cô ly hôn.
Cái này không ăn cái kia không ăn, so với Nhạc Uyển Nhi bây giờ còn khó hầu hơn nhiều.
Cái này phải biểu dương lòng nhẫn nại của Liêu Đình Ngạn, trên miệng thì chê bai không ngừng nhưng lại không quên những thói quen của cô.
" Ăn nhiều rau quả mới đẹp da. Nhìn bộ dạng của em đi, da của anh còn trắng hơn em nữa, lại không chịu ăn trái, em không sợ sau này không lấy chồng được sao?"
.........
Từ nhỏ Lê Vị đã thích cái đẹp.
Lúc đó Lê Vị rất muốn bắt bẻ lại Liêu Đình Ngạn, nhưng mà, đối diện với người đàn ông vừa to lớn vừa trắng trẻo hơn mình,thật sự cô không biết nên dùng lý lẻ gì để phản bác lại anh cho có sức mạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải nghe anh ràm.
Một năm trong ngày tết, cô thật sự cải được tật biến ăn của mình.
Chỉ có điều, Lê Vị nghĩ lại, bản thân có thể sửa được tập xấu này, tất cả là nhờ vào công lao của chú Trịnh.
Lúc chú Trịnh nấu ăn đúng là không thể chê vào đâu được.
Đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không so sánh được với chú ấy.
Nhớ đến đây, Lê Vị nhớ đến cuộc nói chuyện hồi sáng, cầm đũa của mình chạm đũa của anh ở trong nồi lẫu rồi nói: " Em có chuyện muốn nói với anh."
Tay đan gắp rau của anh đột nhiên dừng lại, ngẩn mặt nhìn cô.
" Chú Trịnh nói, ngày mai chúng ta đến nhà chú ấy ăn cơm. Chú ấy làm cá cho chúng ta ăn. cùng đi nhé?"
Liêu Đình Ngạn có chút không muốn đi.
Sau đó, nghe câu cuối cùng của Lê Vị có tiếng " cùng nhau ", đột nhiên anh đổi ý, giọng nói có ý cười nói: " Ừ ", " Vậy tối mai anh đến đón em."
Không đợi Lê Vị từ chối, anh nói tiếp: " Nếu em không đồng ý cũng không sao, anh bận như vậy, cũng có thể là không đi được."
Đây đúng là là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác mà!
Lê Vị có chút ấm ức.
Nhưng mà, nhớ đến chú Trịnh thích sự ồn ào của con trẻ vây quanh nhau, cô đành dẹp ấm ức qua một bên, cố gắng gật đầu nói: " Được. anh tới đón em nha."
Nhìn thấy anh cười đắt ý, Lê Vị nói thêm một câu: " Chú Trịnh bảo, gọi cả Thiên Đài và anh Đình An nữa. anh tiện đường đón họ luôn nhé."
Liêu Đình Ngạn bỏ đũa xuống, hai tay đan lại, dựa vào lưng ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn cô bảo: " Em ghét ở chung với anh như vậy sao?"
Sau đó anh không mỡ miệng nữa.
Ánh mắt đen đen lại yên lặng, thâm sau nhìn cô.
Lê Vị từ từ buông màn mắt xuống, gạt đồ ăn trước mắt xuống, cười róc rách nói, " Cũng không phải. Chỉ là em nghĩ người nhiều vui vẻ mà thôi."
Nói xong, cô trộn đồ ăn trong nồi lẩu.
Như trút cơn giận vậy, dùng môi vớt lật qua lật lại trong nồi nước đang sôi.
Liêu Đình Ngạn nhíu mày lại, nhỏ tiếng, lẩm bẩm một mình: " Nhìn tính tình em đi. rõ ràng là em không bắt máy anh trước, lại còn trách anh không gọi điện thoại."
Tiếc là sự tập trung của cô lại tập trung ở nồi lẩu đang sôi.
Không nghe thấy những gì anh nói.
Ngày thứ hai Lê Vị đi làm về, gặp Liêu Đình Ngạn đến đón cô.
" Sao muộn như vậy?" Liêu Đình Ngạn hỏi, giọng nói rất vui vẻ: " Vì em tan làm muộn, Vu Minh đến đón anh của anh và Thiên Đài đến bên đó trước. "
Trịnh Vu Minh là cháu ruột của Trịnh Viễn, bây giờ đang làm nhân viên dưới quyền của Liêu Đình Ngạn.
Vừa nghe nói là đến nhà chú ăn cơm, Trịnh vu Minh la hét hùng hồn.
Sau đó Liêu Đình Ngạn giao nhiệm vụ đi đón hai người họ cho Trinh Vu Hạo.
Lê Vị làm việc cả một ngày, mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Liêu Đình Ngạn nghiên đầu nhìn cô, không tự chủ bật nhạc nhẹ nhàng nói: " em sao vậy, buồn ngủ rồi ah?"
" không có." Lê Vị trẻ lời nhỏ nhẹ: " Chỉ là việc phải học tập rất nhiều, có chút mệt thôi."
Hôm nay không cần phải ghi hình, Lưu Đài Trưởng bảo em đi xem các chương ghi hình như thế nào, để học hỏi.
Làm một MC đúng hiệu, cần phải có nhiều kinh nghiệm.
Cô không phải là người trong nghề, mặc dù năng lực ứng biến rất tốt, nhưng có rất nhiều kiến thức trong nghề cô không hiểu. Vì vậy Lưu Đài Trưởng đi theo hai MC nổi tiếng để học hỏi..
Còn nữa..........
Lê Vị lấy túi lúc nãy vứt vào trong ghế, từ trng đó lấy ra hai quyển sách dày nói: " Trước lúc tan làm chị Chu đưa cho cô, nói là Lưu Đài Trưởng bảo đưa cho cô học hỏi."
Nhắc đến Chu anh, tâm trạng của Lê Vị khó mà nói rõ.
Thái độ hôm nay của Chu anh so với lần đầu gặp mặt không giông nhau.
Lần trước Chu anh rất chủ động, nhiệt tình.
Bây giờ lại có chút lạnh nhạt, thậm chí là trong giọng nói còn có có cả băng, rất lạnh lùng.
Lê Vị cũng không biết mình đắt tội cô ta ở chổ nào.
Nghĩ lại, thái độ của cô ấy thay đổi khi Lương Tư và Nhạc Uyển Nhi cãi nhau?
Hai người đó cãi nhau rất to không thể nào cản được, người trong đài ai cũng biết chuyện này.
Ngay sau đó, lai lịch của Lương tư là chủ đề tám của mọi người.
Sau đó Chu anh có thái độ như vậy.
Lê Vị không nghĩ ra những mắc xích trong chuyện này, qua một lúc, hỏi Liêu Đình Ngạn: " anh nói xem, có chuyện gì có thể khiến một người, có thể vì chuyện của một người khác mà truốc giận lên người em không?"
Sự buồn phiền này của Lê Vị, Liêu Đình Ngạn không mấy để ý.
" Thái độ của người khác đối với em, em không cần để ý nhiều." anh nói: " ở bên Lưu Đài Trưởng, anh có nhờ anh trai hỏi rồi. Nghe nói biểu hiện của em rất tốt. cô anh ấy để ý, thì em yên tâm đi."
" Thì ra là anh?"
Lê Vị đột nhiên ngồi dậy, không dám tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn anh, " Hôm nay Lưu Đài Trưởng nói với em, có người ở trên đang để ý em, nói em tiền đồ rộng mở, bảo em phải nổ lực học tập, chăm chỉ học tập. Em còn nói, rõ ràng là đi làm trước sân khấu, sao đột nhiên lại được coi trọng chứ. Hóa ra là anh đi tìm anh An? hức, Là anh hại em......."
Cô sờ hai quyển sách, cố gắng lật ra, "...... hại em phải đọc 2 quyển sách nàu?"
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng bặm miệng thanh một đường, không hé răng.
Lê Vị biết mình hiểu biết không nhiều, quả thực là nên học tập nhiều hơn.
Đây là vấn đề thực tại khách quan đang tồn lại.
Không viên quan đến người khác.
Huống hồ, so với là trước sân khấu, cô thích làm MC hơn.
Nhưng mà, cô đối với anh lúc nào cũng có chút không cam tâm.
Có một chút dỗi hờn.
Lúc dừng đèn đỏ cô được đà đạp anh vài cái.
Mặc dù hai vợ chồng Trịnh Viễn đã dọn ra khỏi đại viện rồi, có điều, chọn nhà cũng không xa lắm, chỉ cách hai con đường thôi.
Đường đi thì, nếu đi bộ là 20 phút, nếu chạy xe thì cũng không dùng hết 5 phút.
Liêu Đình Ngạn dứt khoát để xe ở nhà, rồi cùng Lê Vị đi bộ đến,
Dì Mạc đang tưới hoa trong vườn, nhìn thấy hai người bước qua, cười nói: " Lão trịnh đang ở trong phòng, hai cháu vào trước đi. Đại Ngạn à, cháu vào phụ chú nhé. Lê Tử, trong phòng có trái cây cháu thích cái nào thì tự lấy ăn nhé."
Lúc có Liêu Đình Ngạn ở bên, những công việc nặng nhẹ này không bao giờ đến tay cô.
Điều này người ở trong viện ai ai cũng biết.
Mười mấy năm rồi cũng chưa bao giờ thay đổi.
Lê Vị nhìn Dì Mạc cười rồi cảm ơn.
Liêu Đình Ngạn đang đẩy cửa đợi cô.
Lê Vị một mạch bước vào trong.
Trịnh Viễn trong phòng sách bước ra, nhìn Liêu Đình Ngạn nói: " Lúc nãy Đình An và Thiên Đài điều qua đây rồi. một người chọn món, một người rửa rau làm xong cả rồi, đợi con xử lý cá nữa thôi."
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy Trịnh Vu Minh, thuận miệng hỏi: " Vu Minh làm gì rồi?"
Trịnh Vu Minh ngồi trên xô-pha, cười khổ nói: " cạo vẫy rồi. Nhiều cá như vậy, điều là do em cạo đấy, anh chỉ cần cắt mang với mổ ruột là được."
Từ nhỏ người nó thì nhỏ, mặt lại tròn.
Như vậy nhìn ngũ quan của nó khi tụ lại đúng là rất dễ thương.
Lê Vị cười nhìn Trịnh Vu Minh nói: " Lúc nào Cậu cũng dễ bắt nạt như vậy. khi nào mới cố gắng vượt qua Đại Ngôn đây chứ."
Trịnh Vu Minh hờn tủi liếc cô một cái rồi nói: " Lê Tử, sao cậu không có một chút đồng tình nào với mình vây."
Có mấy người có thể dùng khí thế để đè ép Đại Ngạn chứ?
Độ khó này hơi lớn.
" sự đồng tình là gì chứ?" Lê Vị lấy trong dĩa ra một quả táo, " thứ đó từ nhỏ mình đã không có."
Cô định đưa quả táo vào miệng định cắn một miếng, đột nhiên quả táo biến mất.
Lê Vị giương mặt nhìn kẻ đầu xỏ gây nên, " anh làm gì vậy."
Liêu Đình Ngạn bực mình nói: " Đi, đi làm cá với anh rồi ăn sau."
làm cá, Lê Vị không sợ.
Nhưng cô không thích cùng Liêu Đình Ngạn đơn độc cùng nhau trong phòng bếp.
Lê Vị quay đầu nói, " Dựa vào đâu chứ." đưa tay ra lấy táo " Trả cho em."
Liêu Đình Ngạn không trả, đưa tay lên cao.
Lê Vị hoạt bát nhưng cũng không với tới tay, cũng không có cách nào giành lại.
Cô nổi giận, nhìn Liêu Đình Ngạn đứng gần xô-pha, dút khoát bỏ dép lê ra đạp lên xô-pha đế lấy.
" Lê Tử cẩn thận!" Trịnh Vu Minh hốt hoảng nói: " ở đó có quả bóng chăm sóc sức khỏe!"
Màu của quả bóng và xô-pha giống nhau, Lê Vị không để ý đến.
Đợi đến lúc Trinh Vu Minh nhắc nhử thì đã muộn rồi, Đúng lúc chân trái dẫm phải mặt bóng trơn trượt.
Nhìn cả người cô, sắp phải ngã xuống đất.
Tim của Liêu Đình Ngạn như rớt một nữa ra ngoài.
Không kịp suy nghĩ, thả trái táo xuống, anh đưa tay ra, ôm Lê Vị chặt chẽ ở trong lòng, láy tay chống ở trên bàn trụ lại, đúng là đỡ người kịp thời.
Sau lưng của Lê Vị cũng chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này ánh mắt của Liêu Đình Ngạn sắc bén, sắc đến khiến người khiếp sợ, nhìn thắng cô.
Lê Vị cúi đầu chẳng nói lên lời.
Liêu Đình Ngạn để trái táo trong tay cô, " Chân của em có sao không? có đau không? có bị trật không." anh ngổi xổm xuống xem kiểm tra chân của cô, chỉ sợ chân cô bị trật.
Lê Vị cầm lấy tay anh, " coi cổ tay của anh trước đi."
Lúc anh ấy đưa tay ra không biết có bị gì không.
" Không sao." Liêu Đình Ngạn kiên quyết.
Nhìn sắc mặt anh rất căng thẳng, nhìn có vẻ rất tức giận.
Trinh Vu Minh không dám bước qua.
Lê Vị rất áy náy, xin lỗi Liêu Đình Ngạn: " Em xin lỗi. Em không nhìn thấy quả bóng đó."
" Không phải lỗi của em." Liêu Đình Ngạn biết sắc mặt hiện giờ của mình không được tốt, nhỏ tiếng giải thích: " anh đang trách bản thân mình, là anh không tốt."
Lần này đúng là anh có lỗi trước.
Huống gì, từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ nỡ lòng trách cô.
Trừ lúc cô đi không về, không chịu trả lời tin nhắn của anh.
Lê Vị thở hồng hộc đứng ở trước mặt Liêu Đình Ngạn: " đến đây làm gì?" nhìn về phía xe liếc mắt một cái, "...... Gửi thức ăn cho mèo lại gửi đến đây?"
Liêu Đình Ngạn không nói gì, châu mày nhìn cách trang điểm ăn mặc của cô, giọng nói tỏ vẻ chê bai: " Sao lại ăn mặc như thế này? tuổi trẻ trung như vậy sao lại trang điểm giống bà già vậy."
Trời biết.
Lê Vị chỉ theo quy tắc mặc lên mình đồ mà chương trình chuẩn bị cho mà thôi.
Hơn nữa đây là chuyên gia tạo hình chọn cho cô đấy chứ, Lên hình thấy hiệu quả cũng rất tốt.
điều chỉnh hơi thở, nổi lực nói với bản thân mình không nên tính toán với anh, Lê Vị lần nửa vổ tay hỏi anh: " anh đến đây làm gì?"
Không kịp khoác áo lông đã vội ra ngoài, ở ngoài bị gió thổi, thật sự cảm thấy hơi lạnh.
Liêu Đình Ngạn biết được, cũng không nói gì nhiều, cầm lấy cánh tay của cô, mở cửa xe, để cô ngồi lên ghế xe, quay người bước về chổ ngồi của mình, nói: " Tìm nơi ăn trưa."
Không để Lê Vị có cơ hội từ chối, anh mở lời trước: " Vẫn chưa ăn cơm trưa, anh rất đói."
Nhớ đến việc từ 11h00 đến 12h30 không nhận không bắt cuộc điện thoại nào khiến lòng cô có chút áy náy. Cũng không phản đối chỉ hỏi anh: " Đi đâu ăn? chúng ta có thời gian là một tiếng."
Liêu Đình Ngạn tính một chút, nghĩ ngơi một tiếng, thời gian ăn cơm không nhiều. Chạy quanh đây tìm một quán lẩu.
Chọn ở đây là vì không có nhiều người, ót ồn ào. Hơn nữa đồ ăn ở đây nhiều thể loại, đồ ăn không giống kiểu tây nhiều dầu mỡ như vậy.
Lúc ăn cơm, Liêu Đình Ngạn trộn nước chấm cho Lê Vị và mình. Chỉ đợi đồ ăn lên, sau đó không ngừng gắp cho cô.
Trước mắt cô là một đống đồ ăn, điều là những thứ cô thích ăn.
Lê Vị định nói không cần đâu.
Nhưng mà, nhìn thấy bộ dạng rất đói của anh, nhưng lại nhớ đến việc chăm cho cô, lại lưu luyến cảm giác ấm áp khi được anh chăm sóc.
Người lớn trong nhà họ liễu điều bận rộn nhiều việc..
Tuy nói là cô lớn lên trong nhà họ Liêu, thật ra, từ nhỏ đến lớn, chỉ có Liêu Đình Ngạn chăm lo cho cô.
Lúc nhở Lê Vị rất kén chọn thức ăn.
Đó là tật đó hình thành lúc bố mẹ cô ly hôn.
Cái này không ăn cái kia không ăn, so với Nhạc Uyển Nhi bây giờ còn khó hầu hơn nhiều.
Cái này phải biểu dương lòng nhẫn nại của Liêu Đình Ngạn, trên miệng thì chê bai không ngừng nhưng lại không quên những thói quen của cô.
" Ăn nhiều rau quả mới đẹp da. Nhìn bộ dạng của em đi, da của anh còn trắng hơn em nữa, lại không chịu ăn trái, em không sợ sau này không lấy chồng được sao?"
.........
Từ nhỏ Lê Vị đã thích cái đẹp.
Lúc đó Lê Vị rất muốn bắt bẻ lại Liêu Đình Ngạn, nhưng mà, đối diện với người đàn ông vừa to lớn vừa trắng trẻo hơn mình,thật sự cô không biết nên dùng lý lẻ gì để phản bác lại anh cho có sức mạnh.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô đành phải nghe anh ràm.
Một năm trong ngày tết, cô thật sự cải được tật biến ăn của mình.
Chỉ có điều, Lê Vị nghĩ lại, bản thân có thể sửa được tập xấu này, tất cả là nhờ vào công lao của chú Trịnh.
Lúc chú Trịnh nấu ăn đúng là không thể chê vào đâu được.
Đầu bếp của khách sạn năm sao cũng không so sánh được với chú ấy.
Nhớ đến đây, Lê Vị nhớ đến cuộc nói chuyện hồi sáng, cầm đũa của mình chạm đũa của anh ở trong nồi lẫu rồi nói: " Em có chuyện muốn nói với anh."
Tay đan gắp rau của anh đột nhiên dừng lại, ngẩn mặt nhìn cô.
" Chú Trịnh nói, ngày mai chúng ta đến nhà chú ấy ăn cơm. Chú ấy làm cá cho chúng ta ăn. cùng đi nhé?"
Liêu Đình Ngạn có chút không muốn đi.
Sau đó, nghe câu cuối cùng của Lê Vị có tiếng " cùng nhau ", đột nhiên anh đổi ý, giọng nói có ý cười nói: " Ừ ", " Vậy tối mai anh đến đón em."
Không đợi Lê Vị từ chối, anh nói tiếp: " Nếu em không đồng ý cũng không sao, anh bận như vậy, cũng có thể là không đi được."
Đây đúng là là lợi dụng điểm yếu để uy hiếp người khác mà!
Lê Vị có chút ấm ức.
Nhưng mà, nhớ đến chú Trịnh thích sự ồn ào của con trẻ vây quanh nhau, cô đành dẹp ấm ức qua một bên, cố gắng gật đầu nói: " Được. anh tới đón em nha."
Nhìn thấy anh cười đắt ý, Lê Vị nói thêm một câu: " Chú Trịnh bảo, gọi cả Thiên Đài và anh Đình An nữa. anh tiện đường đón họ luôn nhé."
Liêu Đình Ngạn bỏ đũa xuống, hai tay đan lại, dựa vào lưng ghế, ánh mắt thản nhiên nhìn cô bảo: " Em ghét ở chung với anh như vậy sao?"
Sau đó anh không mỡ miệng nữa.
Ánh mắt đen đen lại yên lặng, thâm sau nhìn cô.
Lê Vị từ từ buông màn mắt xuống, gạt đồ ăn trước mắt xuống, cười róc rách nói, " Cũng không phải. Chỉ là em nghĩ người nhiều vui vẻ mà thôi."
Nói xong, cô trộn đồ ăn trong nồi lẩu.
Như trút cơn giận vậy, dùng môi vớt lật qua lật lại trong nồi nước đang sôi.
Liêu Đình Ngạn nhíu mày lại, nhỏ tiếng, lẩm bẩm một mình: " Nhìn tính tình em đi. rõ ràng là em không bắt máy anh trước, lại còn trách anh không gọi điện thoại."
Tiếc là sự tập trung của cô lại tập trung ở nồi lẩu đang sôi.
Không nghe thấy những gì anh nói.
Ngày thứ hai Lê Vị đi làm về, gặp Liêu Đình Ngạn đến đón cô.
" Sao muộn như vậy?" Liêu Đình Ngạn hỏi, giọng nói rất vui vẻ: " Vì em tan làm muộn, Vu Minh đến đón anh của anh và Thiên Đài đến bên đó trước. "
Trịnh Vu Minh là cháu ruột của Trịnh Viễn, bây giờ đang làm nhân viên dưới quyền của Liêu Đình Ngạn.
Vừa nghe nói là đến nhà chú ăn cơm, Trịnh vu Minh la hét hùng hồn.
Sau đó Liêu Đình Ngạn giao nhiệm vụ đi đón hai người họ cho Trinh Vu Hạo.
Lê Vị làm việc cả một ngày, mệt mỏi không muốn nói chuyện.
Liêu Đình Ngạn nghiên đầu nhìn cô, không tự chủ bật nhạc nhẹ nhàng nói: " em sao vậy, buồn ngủ rồi ah?"
" không có." Lê Vị trẻ lời nhỏ nhẹ: " Chỉ là việc phải học tập rất nhiều, có chút mệt thôi."
Hôm nay không cần phải ghi hình, Lưu Đài Trưởng bảo em đi xem các chương ghi hình như thế nào, để học hỏi.
Làm một MC đúng hiệu, cần phải có nhiều kinh nghiệm.
Cô không phải là người trong nghề, mặc dù năng lực ứng biến rất tốt, nhưng có rất nhiều kiến thức trong nghề cô không hiểu. Vì vậy Lưu Đài Trưởng đi theo hai MC nổi tiếng để học hỏi..
Còn nữa..........
Lê Vị lấy túi lúc nãy vứt vào trong ghế, từ trng đó lấy ra hai quyển sách dày nói: " Trước lúc tan làm chị Chu đưa cho cô, nói là Lưu Đài Trưởng bảo đưa cho cô học hỏi."
Nhắc đến Chu anh, tâm trạng của Lê Vị khó mà nói rõ.
Thái độ hôm nay của Chu anh so với lần đầu gặp mặt không giông nhau.
Lần trước Chu anh rất chủ động, nhiệt tình.
Bây giờ lại có chút lạnh nhạt, thậm chí là trong giọng nói còn có có cả băng, rất lạnh lùng.
Lê Vị cũng không biết mình đắt tội cô ta ở chổ nào.
Nghĩ lại, thái độ của cô ấy thay đổi khi Lương Tư và Nhạc Uyển Nhi cãi nhau?
Hai người đó cãi nhau rất to không thể nào cản được, người trong đài ai cũng biết chuyện này.
Ngay sau đó, lai lịch của Lương tư là chủ đề tám của mọi người.
Sau đó Chu anh có thái độ như vậy.
Lê Vị không nghĩ ra những mắc xích trong chuyện này, qua một lúc, hỏi Liêu Đình Ngạn: " anh nói xem, có chuyện gì có thể khiến một người, có thể vì chuyện của một người khác mà truốc giận lên người em không?"
Sự buồn phiền này của Lê Vị, Liêu Đình Ngạn không mấy để ý.
" Thái độ của người khác đối với em, em không cần để ý nhiều." anh nói: " ở bên Lưu Đài Trưởng, anh có nhờ anh trai hỏi rồi. Nghe nói biểu hiện của em rất tốt. cô anh ấy để ý, thì em yên tâm đi."
" Thì ra là anh?"
Lê Vị đột nhiên ngồi dậy, không dám tin vào mắt mình, trừng mắt nhìn anh, " Hôm nay Lưu Đài Trưởng nói với em, có người ở trên đang để ý em, nói em tiền đồ rộng mở, bảo em phải nổ lực học tập, chăm chỉ học tập. Em còn nói, rõ ràng là đi làm trước sân khấu, sao đột nhiên lại được coi trọng chứ. Hóa ra là anh đi tìm anh An? hức, Là anh hại em......."
Cô sờ hai quyển sách, cố gắng lật ra, "...... hại em phải đọc 2 quyển sách nàu?"
Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng bặm miệng thanh một đường, không hé răng.
Lê Vị biết mình hiểu biết không nhiều, quả thực là nên học tập nhiều hơn.
Đây là vấn đề thực tại khách quan đang tồn lại.
Không viên quan đến người khác.
Huống hồ, so với là trước sân khấu, cô thích làm MC hơn.
Nhưng mà, cô đối với anh lúc nào cũng có chút không cam tâm.
Có một chút dỗi hờn.
Lúc dừng đèn đỏ cô được đà đạp anh vài cái.
Mặc dù hai vợ chồng Trịnh Viễn đã dọn ra khỏi đại viện rồi, có điều, chọn nhà cũng không xa lắm, chỉ cách hai con đường thôi.
Đường đi thì, nếu đi bộ là 20 phút, nếu chạy xe thì cũng không dùng hết 5 phút.
Liêu Đình Ngạn dứt khoát để xe ở nhà, rồi cùng Lê Vị đi bộ đến,
Dì Mạc đang tưới hoa trong vườn, nhìn thấy hai người bước qua, cười nói: " Lão trịnh đang ở trong phòng, hai cháu vào trước đi. Đại Ngạn à, cháu vào phụ chú nhé. Lê Tử, trong phòng có trái cây cháu thích cái nào thì tự lấy ăn nhé."
Lúc có Liêu Đình Ngạn ở bên, những công việc nặng nhẹ này không bao giờ đến tay cô.
Điều này người ở trong viện ai ai cũng biết.
Mười mấy năm rồi cũng chưa bao giờ thay đổi.
Lê Vị nhìn Dì Mạc cười rồi cảm ơn.
Liêu Đình Ngạn đang đẩy cửa đợi cô.
Lê Vị một mạch bước vào trong.
Trịnh Viễn trong phòng sách bước ra, nhìn Liêu Đình Ngạn nói: " Lúc nãy Đình An và Thiên Đài điều qua đây rồi. một người chọn món, một người rửa rau làm xong cả rồi, đợi con xử lý cá nữa thôi."
Liêu Đình Ngạn nhìn thấy Trịnh Vu Minh, thuận miệng hỏi: " Vu Minh làm gì rồi?"
Trịnh Vu Minh ngồi trên xô-pha, cười khổ nói: " cạo vẫy rồi. Nhiều cá như vậy, điều là do em cạo đấy, anh chỉ cần cắt mang với mổ ruột là được."
Từ nhỏ người nó thì nhỏ, mặt lại tròn.
Như vậy nhìn ngũ quan của nó khi tụ lại đúng là rất dễ thương.
Lê Vị cười nhìn Trịnh Vu Minh nói: " Lúc nào Cậu cũng dễ bắt nạt như vậy. khi nào mới cố gắng vượt qua Đại Ngôn đây chứ."
Trịnh Vu Minh hờn tủi liếc cô một cái rồi nói: " Lê Tử, sao cậu không có một chút đồng tình nào với mình vây."
Có mấy người có thể dùng khí thế để đè ép Đại Ngạn chứ?
Độ khó này hơi lớn.
" sự đồng tình là gì chứ?" Lê Vị lấy trong dĩa ra một quả táo, " thứ đó từ nhỏ mình đã không có."
Cô định đưa quả táo vào miệng định cắn một miếng, đột nhiên quả táo biến mất.
Lê Vị giương mặt nhìn kẻ đầu xỏ gây nên, " anh làm gì vậy."
Liêu Đình Ngạn bực mình nói: " Đi, đi làm cá với anh rồi ăn sau."
làm cá, Lê Vị không sợ.
Nhưng cô không thích cùng Liêu Đình Ngạn đơn độc cùng nhau trong phòng bếp.
Lê Vị quay đầu nói, " Dựa vào đâu chứ." đưa tay ra lấy táo " Trả cho em."
Liêu Đình Ngạn không trả, đưa tay lên cao.
Lê Vị hoạt bát nhưng cũng không với tới tay, cũng không có cách nào giành lại.
Cô nổi giận, nhìn Liêu Đình Ngạn đứng gần xô-pha, dút khoát bỏ dép lê ra đạp lên xô-pha đế lấy.
" Lê Tử cẩn thận!" Trịnh Vu Minh hốt hoảng nói: " ở đó có quả bóng chăm sóc sức khỏe!"
Màu của quả bóng và xô-pha giống nhau, Lê Vị không để ý đến.
Đợi đến lúc Trinh Vu Minh nhắc nhở thì đã muộn rồi, Đúng lúc chân trái dẫm phải mặt bóng trơn trượt.
Nhìn cả người cô, sắp phải ngã xuống đất.
Tim của Liêu Đình Ngạn như rớt một nữa ra ngoài.
Không kịp suy nghĩ, thả trái táo xuống, anh đưa tay ra, ôm Lê Vị chặt chẽ ở trong lòng, lấy tay chống ở trên bàn trụ lại, đúng là đỡ người kịp thời.
Sau lưng của Lê Vị cũng chảy mồ hôi lạnh.
Lúc này ánh mắt của Liêu Đình Ngạn sắc bén, sắc đến khiến người khiếp sợ, nhìn thắng cô.
Lê Vị cúi đầu chẳng nói lên lời.
Liêu Đình Ngạn để trái táo trong tay cô, " Chân của em có sao không? có đau không? có bị trật không." anh ngổi xổm xuống xem kiểm tra chân của cô, chỉ sợ chân cô bị trật.
Lê Vị cầm lấy tay anh, " coi cổ tay của anh trước đi."
Lúc anh ấy đưa tay ra không biết có bị gì không.
" Không sao." Liêu Đình Ngạn kiên quyết.
Nhìn sắc mặt anh rất căng thẳng, nhìn có vẻ rất tức giận.
Trinh Vu Minh không dám bước qua.
Lê Vị rất áy náy, xin lỗi Liêu Đình Ngạn: " Em xin lỗi. Em không nhìn thấy quả bóng đó."
" Không phải lỗi của em." Liêu Đình Ngạn biết sắc mặt hiện giờ của mình không được tốt, nhỏ tiếng giải thích: " anh đang trách bản thân mình, là anh không tốt."
Lần này đúng là anh có lỗi trước.
Huống gì, từ nhỏ đến lớn, anh không bao giờ nỡ lòng trách cô.
Trừ lúc cô đi không về, không chịu trả lời tin nhắn của anh.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT