Lúc Lê Vị tỉnh lại, đã là ba tiếng đồng hồ sau đó. |
Mơ hồ mở mắt, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, trong não cô vẫn còn hôn mê, phản ứng vẫn còn chút chậm chạp. Cho đến khi hoạt động chân tay, mới phát hiện toàn thân bủn rủn không có sức lực, mới phát hiện bản thân mình đang ở đâu, trước đó đã trải qua những gì. |
"Tĩnh rồi?" |
Tiếng cười vang lên bên tai, không đợi cô kịp phản ứng, đã ngã vòng tay ấm áp. |
Trong lòng Liêu Đình Ngạn cảm thấy mỹ mãn rồi ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn vào má cô, "Đói chưa, anh gọi người mang đồ ăn đến nhé." |
"Không." Cổ họng cô có chút khô, nên nhát trả lời, nghĩ đến những chuyện "quá đáng" mà anh làm, không kiềm chế được, dồn hết sức nhéo anh một phát thật đau. |
Mặc dù cánh tay có hơi đau, nhưng nếu là cô làm thì anh sẽ xem như đó là xoa bóp vậy. |
Huống hồ gì cơ thể cố khó chịu như vậy. |
"Em nhéo thật à." Liêu Đình Ngạn dùng lòng bàn tay xoa xoa sau lưng cho cô, giọng ấm áp nói: "Nhìn em mệt đến không có sức như vậy rồi. Cũng không giữ chút sức để ăn sáng." |
Anh thật lòng mới nói như vậy. |
Mặc dù tối qua người lao động là anh, nhưng loại vận động dùng sức lực này, cô cũng dùng không ít sức. |
Lê Vị sau khi nghe thấy thì sắc mặt cũng thay đổi, muốn nhẫn tâm đuổi anh đi để thay cho oán hận. Nhưng cũng bất lực vì người rất mệt mỏi, chỉ chuyển động nhẹ cũng phải thở hổn hển rồi. Vì vậy ý nghĩ này chỉ tồn tại trong đầu một lát rồi biến mất đi. |
"Em đói rồi." Cô phát hiện con người này luôn được voi đòi tiên, xoa xoa lưng, tay bắt đầu không thành thật rồi. Theo bản năng tìm một lý do để cho anh rời đi nơi khác, "Anh đi kêu chút đồ ăn sáng đi." |
Liêu Đình Ngạn vui vẻ đồng ý đi xuống giường điện thoại gọi thức ăn. |
Lê Vị chậm chạm xuống giường mặc áo quần vào. |
Không chậm không được. |
Khó chịu. |
May là cơ thể s@ch sẽ thơm tho, bởi vì anh đã giúp cô tắm. Không thì đáng đánh. |
Do tình hình cơ thể không tốt, cho dù có cẩn thận, lúc đứng lên, Lê Vị vẫn không chưa quen, cô thở nhẹ nhưng vẫn bật lên thành tiếng. |
Liêu Đình Ngạn bỏ mọi chuyện qua một bên nhanh chóng đến đỡ cô. |
Nhìn bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của anh, sự tức giận của cô trước đó điều tan đi hết. |
......Dù gì buổi tối hôm qua và sau đó cô điều hưởng thụ được rồi. Nên tạm thời tha cho anh. |
Để Liêu Đình Ngạn đỡ cô một lát, cơ thể Lê Vị tốt hơn nhiều. Vừa hay chuông cửa vang lên, cô liền đuổi anh đi nhận đồ ăn. |
Liêu Đình Ngạn để đồ trên bàn, chuẩn bị hết cho cô. |
Trước khi cô vào phòng tắm rửa, nghiêm túc đuổi Liêu Đình Ngạn về. |
Lý do rất đơn giản. |
Sự việc xảy ra ngoài ý muốn, cô phải bình tĩnh để suy nghĩ. |
Lén lút nhìn trộm mặt của nha đầu này, hình như không phải nói đùa, Liêu Đình Ngạn dặn dò: "Em cẩn thận một chút. Một chút nữa anh sẽ xuống thăm em." |
Anh bước ra khỏi phòng một cách lưu luyến không nỡ. |
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lê Vị mới thở phào nhẹ nhõm. |
Thật sự cô muốn yên lặng một chút. |
Tiến triển quá nhanh, hạnh phúc đến quá nhanh, cô sợ nụ cười của mình thể hiện quá khờ dại cô cần chút thời gian để điều hòa nó. |
Chậm chậm bước vào phòng vệ sinh, Lê Vị ngâm nga những câu ca không chủ đích. |
. |
Liêu Đình Ngạn ở đứng ở phòng 502 hít thở khí lạnh một hồi lâu, dứt khoác ra quyết định. |
Không về phòng của mình nữa, mà chuyển hướng, nhanh chóng lái xe chạy về viện. |
Hộ khẩu của Lê Vị ở nhà họ Doãn. |
Lúc trước lúc bố mẹ cô ly dị, cùng lúc khi cô được gửi đến nhà ông ngoại. Hộ khẩu cũng được chuyển đến, chủ yếu là tiện lợi cho việc đi học. |
Sau đó đến học ở trường đại học C cũng không yêu cầu chuyển hộ tịch, vì vậy hộ khẩu mới không di chuyển đi đâu. |
Bây giờ Liêu Đình Ngạn vô cùng cảm kích quyết định của Lê Chính Dược và Doãn Thục Lan năm đó. |
--Lấy được hộ khẩu trong tay ông ngoại, so với lấy nó từ tay bố mẹ dễ dàng hơn nhiều. |
Liêu Đình Ngạn sợ một mình không tiện hành động, cố tình kêu thêm bà đi cùng mình. |
Anh bỏ qua lý, hành động vì tình, khó khăn lắm mới khiến ông ngoại Doãn buông tay. Lại liệu mình ra hiệu cho bà mình giúp mình. |
Sau một hồi thuyết phục, lúc này mới thành công lấy được phần hộ khẩu của Lê Vị. |
Liêu Đình Ngạn vui mừng đem những thứ đó quay trở về. |
Anh biết Lê Vị không thỏa mái, vì vậy nên không gõ cửa, trực tiếp dùng chìa khóa để mở vào. |
Sau đó, đắc ý dương thứ trong tay ra trước mặt Lê Vị. |
Thời khắc nhìn thấy thứ trong tay Liêu Đình Ngạn, Lê Vị hoàn toàn ngây dại. |
Mặc dù động tác chậm chạp một chút. Nhưng, cô mới tắm rửa đánh răng, rửa mặt và ăn một bữa sáng thôi. |
Sao đột nhiên lại có những thứ này?! |
Liêu Đình Ngạn rất đắc ý. |
"Đủ mọi thứ rồi." Anh nói: "Em ăn no rồi chúng ta sẽ xuất phát." |
Rõ ràng biết anh đang nói gì, Lê Vị vẫn không kiềm được lắp bắp hỏi: "Đi đâu." |
"Cục Dân Chính." Liêu Đình Ngạn nói. |
Hộ khẩu của anh đã được chuyển đến dưới tên tài sản của anh, vốn dĩ hộ khẩu đã nằm trong tay anh, lên tầng trên có thế lấy được rồi. |
Tâm trạng của Lê Vị tốt lên, nên bỗng nhiên xuất hiện chứng sợ hôn nhân. |
May ở chỗ là chứng sợ hôn nhân tồn tại không bao lâu. |
Ở cục dân chính, nhìn thấy từng đôi tình nhân ngọt ngào âu yếm, Lê Vị bắt đầu chờ đợi cuộc sống của hai người khi ở bên nhau. |
Nói đến cũng thật trùng hợp. Hôm nay là ngày tốt thuận lợi cho việc kết hôn. |
Hai người xếp hàng đợi cả một tiếng mới đến lượt. |
Nhận được giấy chứng nhận kết hôn nhỏ nhỏ đỏ đỏ, Lê Vị rất vui mừng, đầu tiên chụp hình gửi đến cho bố Dược và bà Doãn. |
Buổi tối hôm nay, Lê Vị không cho Liêu Đình Ngạn làm thêm gì. |
Nói cho cùng là mới trải qua chuyện này, cơ thể vẫn rất khó chịu, chịu không nổi. |
Liêu Đình Ngạn cũng thương cô, cho dù phải nhịn, cũng phải cố nhịn. Ôm cô vào trong lòng, giúp cô nhẹ nhàng xoa xoa tấm lưng đang đau. |
. |
Nghĩ ngơi một buổi tối, tinh thần Lê Vị tốt hơn rất nhiều, cơ thể cũng hồi phục hơn rồi. Cảm thấy không có chuyện gì lớn, nên cô trở về đài làm việc. |
Chuyện đăng ký kết hôn, cô không định nói với đồng nghiệp. Bởi vì cô không định tổ chức tiệc mừng bây giờ, vì vậy nói trước cũng không có ý nghĩa gì. |
Ai ngờ được, cô không nói, giống như mọi người đã biết trước vậy, |
Mới vào đài, đã có lễ tân chào hỏi cô. |
"MC Lê, chúc mừng cô." |
Lê Vị có chút lo sợ, nghĩ đến chuyện mình đã kết hôn đã bị mọi người phát hiện rồi sao? Sau đó nghĩ lại, không nào. Hôm qua Liêu Đình Ngạn thấy cô không được khỏe, vì vậy mới giúp cô xin nghỉ, không nói gì thêm. |
Thế nên Lê Vị không nghĩ nhiều, cô nghĩ là hiệu suất người xem của chương trình tốt thôi, nên cười với đối phương: "Cảm ơn họ." |
Điều không ngờ được là, nhận được sự chúc phúc và chúc mừng không phải chỉ lần này. |
Mỗi lần gặp phải đồng nghiệp có quen hay không, cô điều mặt mũi tươi cười chúc phúc cô. |
Lê Vị không nhịn được, sau khi gặp Đinh Mi, thấy Lê Vị cũng giống như mọi người chúc mừng cô, liền lôi cô ấy đến bên hành lang, cô nhỏ tiếng hỏi: "Mọi người chúc mừng em chuyện gì vậy?" |
Đinh Mi ngạc nghiên hỏi cô: "Không phải em đính hôn rồi sao?" Vừa nói vừa đùa giỡn vỗ vỗ vai của cô, "Em cũng thật là. Mặc dù chưa kết hôn. Nhưng đính hôn là chuyện lớn như vậy cũng không nói với mọi người một tiếng." |
Trên môi Lê Vị nở nụ cười, cô nói: "Cũng không phải chính thức tổ chức. Nghĩ đến chuyện sau này mời rồi mới nói." |
Trong lòng lại đem người nào đó ra mắng thầm. |
Hay lắm Liêu Đình Ngạn. |
Nghĩ rằng không nói với cô là được? |
Sau khi tạm biệt Đinh Mi, Lê Vị bước đến lối đi an toàn, cầm lấy điện thoại, bấm bấm điện thoại định gọi đến cho anh để mắng một trận. |
Kết quả, không có người nhận. |
Lúc này Lê Vị mới hiểu, người nào đó làm chuyện tiền trảm hậu tấu, bản thân cũng có chút chột dạ. |
Cô cười nhạt cất điện thoại vào túi, quyết định về nhà rồi tính sổ với anh sau. |
. |
Công việc chậm trễ một ngày rồi, cần phải đuổi cho kịp tiến độ. |
Lê Vị quá bận rộn cũng không để ý đến việc thời gian dần dần trôi qua. Nhìn thấy gần đến thời gian tan làm rồi, cô cũng không nhận ra. Vẫn đang cùng đồng nghiệp thảo luận việc ghi hình chương trình ngoại cảnh ngày mai. |
Đinh Mi chuẩn bị tan làm, đi ngang qua văn phòng làm việc, nhìn thấy Lê Vị. Vốn định chào cô rồi mới về, nhìn thấy cô bận quá, nên không đi qua làm phiền. |
Đinh Mi bước đến bảng thang máy, đang định bấm nút, rất trùng hợp thang máy cũng dừng lại ở tầng này. |
Cửa mở ra. |
Người đàn ông cao to bước từ trong ra. |
Bởi vì thật sự rất cao, Đinh Mi có ngẩng cổ lên nhìn. Sau khi nhìn thấy người đến là ai, cô ngay ngẩng cả người. Đến lúc đối phương gần bước đi xa, cô mới nói một tiếng "Chào Liêu Tổng". Lại hỏi thêm: "Sao người lại đến đây?" |
Liêu Đình Ngạn quay đầu lại nhìn cô. |
Lúc này Doãn Thục Lan vội vàng bước ra. |
"Liêu Tổng, sao người lại đến đây?" Doãn Thục Lan nhiệt tình bước lên trước để chào hỏi, "Có phải là có nghệ sĩ hợp tác hạng mục nào sao?" |
Nói đến đây, không đợi đến việc Liêu Đình Ngạn mở miệng, Doãn Thục Lan ngượng ngùng nở nụ cười, "Là tôi lộ liễu quá rồi. Xin lỗi, Xin lỗi." |
Đường đường là đổng sự trưởng của htt, sao lại vì một nghệ sĩ nhỏ bé mà chủ động đến đây được? Cho dù là nữ thần của ông KHH, cũng không thể mời dược lt địa vị cao quay như vậy. |
Liêu Đình Ngạn nhìn vào trong, thuận miệng hỏi: "Thật ra, tôi đến đây đón người." |
Doãn Thục Lan hỏi lại: "Không biết người đến đón ai?" |
"Bà xã nhà tôi." |
"Ố. Bà xã của người. Vậy cô ấy......" |
Doãn Thục Lan nói một hồi lâu, đột nhiên giậm chân, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn qua, "Người đến đón phu nhân, sau đó, đến trong đài chúng tôi?!" |
Liêu Đình Ngạn hơi gật đầu, "ừ." |
Trong lòng Doãn Thục Lan nói không ngờ trong đài lại có nhân tài ẩn dật sao, ông nhanh chóng hỏi thôi: "Không biết phu nhân của người là ai?" |
Lúc này, xung quanh đã vây quanh rất nhiều nhân viên của đài truyền hình. |
Chiều cao và khuôn mặt của Liêu Đình Ngạn rất thu rút sự chú ý của người khác. Cộng thêm đây là giờ tan tầm, những người không cần tăng ca điều đi ngang qua đây, điều sẽ nhìn thấy anh. |
Nhận ra anh là ai, lại nghe thấy lời nói của Doãn Thục Lan, bước chân của mọi người điều không đụn đậy nữa. |
Sự tò mò ai cũng có. |
Liêu Tổng trước giờ luôn giữ mình trong sạch, không hề nghe thấy anh và nghệ sĩ nào có quan hệ gì, huống hồ gì đến bạn gái. |
Vì vậy, đồng nghiệp điều đứng lại quanh đó, im lặng chờ đợi đáp án. Lời bình luận xôn xao, cũng không biết ai trong đài mà may mắn đến vậy. |
Nhận thấy điện thoại rung, Liêu Đình Ngạn cúi xuống nhìn màn hình, bỗng nhiên anh mỉm cười, nhìn về một bên hành lang, "Cô ấy đến rồi." |
Vốn dĩ Lê Vị định ở thêm chút nữa. Kết quản thương lượng một số chuyện xong, đồng nghiệp điều bảo cô sớm về nhà một chút. |
"Nghe nói cô mới đính hôn?" |
"Nhanh về nhà ở bên cạnh chồng đi." |
"Dù gì chuyện có liên quan đến việc xác nhận của cô điều được cô xác nhận rồi. Những chuyện khác còn có chúng tôi. Cô về trước đi." |
Bởi vì cơ thể có chút không thỏa mái, Lê Vị cũng không từ chối, cảm ơn mọi người xong rồi cô bước ra khỏi phòng làm việc. |
Lúc bước ra, còn tiện tay gửi cho Liêu Đình Ngạn một tin nhắn, nói với anh cô chuẩn bị về nhà rồi. |
Đợi đến lúc cô bỏ điện thoại vào túi, Lê Vị ngẩng đầu nhìn lên, kinh ngạc không biết Lê Vị đã đến đây từ lúc nào rồi, đang ở bên cạnh thang máy không xa mỉm cười nhìn cô. |
Bất ngờ hơn nữa là, những đồng nghiệp xung quanh đang vây quanh anh. Đang dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc và kỳ lạ nhìn qua. |
...... Cho đến khi nhìn thấy sự sợ hãi trong lòng cô. |