Cô quay người dựa vào của, ngẩng mặt lên nhìn người đàn ông trước mặt, "Ý của Liêu Tổng tôi không hiểu."
"Vậy sao." Liêu Đình Ngạn đưa tay lên chỉnh lại tóc mái của cô, anh nhỏ giọng nói, "Anh còn tưởng em là người hiểu ý anh nhất chứ."
Lê Vị biết rồi mà còn giả vờ hỏi: "Anh không nói, thì em làm sao mà biết được? nếu như em thật sự giỏi như vậy, thì em còn phải hỏi anh sao?"
Câu "Hỏi anh" của cô, ý muốn nói đến năm xưa cô mượn rượu tỏ tình với anh.
Cô hỏi rồi.
Anh không lập tức trả lời câu hỏi của cô.
Vì vậy nên cô lặng lẽ bỏ đi, nha đầu này thật sự rất hiểu anh. Biết được chuyện gì có thể đâm vào tim của anh, mượn những lời này để kích động anh.
"Lại đến chọc anh." Liêu Đình Ngạn nhẹ nhàng nói.
Lê Vị giươn mặt ra nói: "Em không biết thật mà."
Liêu Đình Ngạn biết, mỗi lần cô ở trước mặt anh muốn che giấu ý đồ gì đó, ánh mắt của cô tự nhiên sẽ sáng lên. Trong ánh mắt có một chút chọc ghẹo, nhưng trên khuôn mặt lại rất đứng đắn.
Cô như vậy, khiến anh rất thích. Cũng luôn khiến anh không thể nào rời mắt.
Liêu Đình Ngạn nhìn Lê Vị một cách tỉ mỉ, sau cùng không nhịn được, nhẹ nhàng vỗ vai của cô.
"Em đi đi." anh nói, "Món nợ này. Để tối bù đắp cho anh, tối nay ở cùng anh được không."
Câu nói cuối cùng, anh bỗng bước tới gần nói bên tai cô.
Mặc dù biết trong lời nói này không có mỹ vị gì, nhưng mặt của cô lại đỏ lên.
Vì vậy, trong tiếng cười của Liêu Đình Ngạn, cô nhanh chóng chạy trống.
Đối với việc đến thăm của con gái, Lê Chính Dược không hề cảm thấy kỳ lạ. Thậm chí, ông đã chuẩn bị nước, trà, chỉ đợi cô đến thôi.
"Chuyện này ta có nhúng tay vào." Lê Chính Dược nhích nhích cằm ý nói cô ngồi xuống, mắt nhìn chăm chăm vào lá trà, anh nói: "Ta không thể trơ mắt nhìn con bị bắt nạt."
Lê Vị đón lấy trà của của ông pha, bỏ trong lòng bàn tay để làm ấm lòng bàn tay, cô nhẹ giọng nói: " Con có thể xử lý tốt, bố đừng lo nữa."
"Có thể xử lý tốt? nếu có thể xử lý tốt, thì sẽ không bị hạ độc." Lê Chính Dược nói đến đây, khó có thể giữ sự bình tĩnh, giọng nói có hơi cao: "Con nhìn xem. Tuổi tác nhỏ như vậy, suốt ngày chạy đông chạy tay, sao khổ vậy? đừng ở Hằng Thành nữa. Đến tpk. Đến đây với ta, sẽ trả lương đầy đủ cho con, thong thả cho qua ngày tháng không tốt sao."
Nghĩ đến những lời này có sự ép bức quá lớn. Lê Chính Dược sửa lại ngữ khí: "Nếu như muốn làm người dẫn chương trình, ở tpk cũng rất tốt. Nhìn con hôm nay xem, chắc là hợp tác với bọn họ không được tốt phải không? Chi bằng đến đây đến đây thực tập xem sao."
"Không cần." giọng nói của Lê Vị có vẻ hơi gắt, "Con không muốn bị người ta giám sát. Không bao giờ thoát thân được."
Lê Chính Dược là người làm ăn. Hơn nữa là một thưởng nhân rất nhạy cảm.
Mặc dù Lê Vị không nói thẳng, nhưng ông biết ẩn tình trong lời nói của cô.
"Con biết rồi sao?" ông dừng lại một chút, hỏi: "Ta cho người theo giỏi chuyện của con."
"ừm." Lê Vị cúi đầu nhìn vào tách trà.
Liêu Đình Ngạn nhíu mày, "Miệng của Liêu Đình Ngạn không kín chút nào."
Lê Vị do dự ngẩng đầu lên, "có liên quan gì đến anh ta?"
"Không phải." Lê Vị nói: "Con luôn cảm thấy có người theo giỏi con. Nhờ cậu và dì giúp đỡ điều tra ạ."
Lê Chính Dược cho người theo giỏi chuyện của cô, cô cũng mới biết cách đây không lâu.
Năm đó Lê Chính Dược cũng theo dõi bà Doãn, cô biết. Vì vậy mới lười đi chất vấn ông.Cho đến bây giờ, biết được chuyện ông giấu diếm cô càng ngày càng nhiều, cô không nhịn được, mới đến đây chất vấn.
Kết quả...... Cô mới biết, anh cũng biết chuyện này.
Trong lòng Lê Vị có rất nhiều suy nghĩ cứ đánh lộn với nhau.
Hèn gì cô đi đến đó, anh không yên tâm, muốn đích thân mình đi theo.
Luôn có người theo giỏi cô, thiết nghĩ trong lòng anh cũng cảm thấy không thỏa mái.
Vào lúc này, Lê Vị vô cùng muốn gặp Liêu Đình Ngạn.
Dùng sao cũng làm rõ mọi chuyện với bố, nói nhiều cũng vô ích, Lê Vị định đứng dậy để ra về.
Lê Chính Dược phía sau cô liên tục giải thích.
"Không phải ta nghĩ nhiều như vậy. Mà là, cấp dưới của ta có người bị bắt cóc. Vốn dĩ ta cũng không định làm tuyệt tình như vậy, tại mẹ con mua cho con chiếc xe quá thu hút người khác. Ta sợ có người theo dõi con, vì vậy --"
Vốn dĩ Lê Vị đã bước đi được khá xa, nghe được những lời đó, không nhịn được cô quay đầu lại.
"Bố." mắt cô nhẹ nhàng đưa xuống, nhẹ giọng nói."Con và mẹ con không phải là con nít nữa. Hai người tự biết chăm sóc bản thân mình. Cũng mong bố có lòng tin nhiều hơn."
Sau đó, cô dứt khoát bước đi, không quay đầu lại nữa.
Sau khi Lê Vị đi, Liêu Đình Ngạn một mình ở trong phòng, thả lòng bản thân mình, tựa mình vào thành ghế xô-pha. Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, gõ gõ vào thành của ghế xô-pha.
Ngồi suy nghĩ một hồi lâu, anh cảm thấy không thể khoanh tay ngồi chờ.
Anh không quên kế hoạch trước đó của mình. Phải kết nối hai người lại, khiến hai người họ bận rộn. Đừng hở chút là xen vào chuyện của hai người.
Liêu Đình Ngạn ở trên diễn đàn tìm kiếm rất lâu. Đặc biệt dùng hai cụm từ "Tình nhân" "Lãng mạn" để tìm kiếm.
Sau cùng, ánh mắt dồn về một một nhà hàng có món ăn đặc biệt.
Không bao lâu, Lê Vị gửi tin nhắn đến cho anh, nói cô đã gặp bố Dược rồi, đang trên đường về.
Liêu Đình Ngạn nhướm người tới trước, cầm lấy điện thoại trên khay trà, gọi điện thoại cho dtl.
"Có phải dì Doãn không ạ?" Đúng. Là tôi. Không có gì, chỉ là Lê Vị nói cô ấy đi tìm người và chú Dược. Con không đợi được cô ấy, muốn hỏi dì, cô ấy có ở cùng người không ạ? Không có sao. Vây chú Lê ở đâu ạ. Không sao, vậy con cúp máy ạ. Tạm biệt."
Tắt điện thoại xong, Liêu Đình Ngạn đang nghĩ với tính cách của dtl, nhất định sẽ chạy đến chỗ của Lê Chính Dược.
Anh dựa vào kết quả đã tìm được trước đó, rồi gọi tiếp cho Trịnh Vu Minh một cuộc điện thoại, " Tôi nhớ tiểu lầu Hoa Mai có xuất ăn dành cho tình nhân? Đi định một phần. Phải nhanh."
Trịnh Vu Minh đang thảo luận với người của đài truyền hình về hiệu suất phát sóng tập chương trình của Lê Vị, dành thời gian đến hành lang để gọi điện thoại.
Bỗng dưng nghe thấy tin giật gân như vậy, thiếu chút nữa nước mắt của Trịnh Vu Minh chảy dài.
Anh biết xuất ăn đó của khách sạn này. Từng công tác ở tpk, anh thích một cô người mẫu, còn dùng hình thức đó để theo đuổi người ta.
Tiểu lầu đó là suất ăn tình nhân, ý nghĩa là gì chứ?
Tiếng đàn piano vang lên!
Ánh đèn cày lãng mạng soi sáng suốt buổi tối.
Ngoài ra còn có 999 đóa hoa hồng!
Khó khăn lắm mới biết được anh em cũng là boss của mình biết được thứ lãng mạn như vậy. Trịnh Vu Minh rất kích động hỏi: "Đại Ngạn! Cuối cùng cậu đã thông suốt rồi sao? được! tôi lập tức cho người đi một chuyến, nhất định sẽ làm được cho cậu!"
Suất ăn đầy đủ phong phú cũng cần có sự trả giá. Phải định trước 24 tiếng đồng hồ. Có điều, vì người anh em này, những vấn đề đó hoàn toàn không phải là vấn đề. Cho dù phải xông vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ.
Trịnh Vu Minh gọi điện thoại trước, trao đổi với tổng giám đốc ở đó một chút. Dùng một điều kiện nhỏ để trao đổi, khiến đối phương phải lập tức đi chuẩn bị suất ăn.
Chỉ là lúc vị tổng giám đốc đó hỏi đến địa điểm tặng, anh do dự.
Mặc dù Liêu Đình Ngạn và Lê Vị ở cùng một khách sạn, nhưng, bảo người ta đưa đến phòng của Đại Ngạn, hay là phòng của Lê Vị đây?
Trịnh Vu Minh nhanh chóng hỏi Liêu Đình Ngạn.
Liêu Đình Ngạn nhớ trước lúc Lê Vị đi có nói, bây giờ Lê Chính Dược đang tham gia một cuộc hội nghị, vì vậy ông đang ở khách sạn lớn Thanh Dương.
Nhớ lại Lê Vị nói đến số phòng, Liêu Đình Ngạn nói với Trịnh Vu Minh: "Gửi đến khách sạn Thanh Dương, số phòng 1909."
Tính nhẩm thời gian, nếu bây giờ gửi đi, vừa đúng lúc dtl đến.
Lê Chính Dược nhìn có vẻ có ý muốn quay về với dtl. Nhưng nếu Lê Chính Dược có chút thông minh nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần này.
Liêu Đình Ngạn rất tự tin.
Trịnh Vu Minh ở bên này vừa cười cửa nói được được.
Nhưng sau khi ngắt điện thoại, anh lại do dự rất nhiều.
Phiền phức rồi.
Suất ăn đó không phải dành cho TV sao?
Hiếm khi thấy Liêu Đình Ngạn có lòng với Lê Vị như vậy, còn tưởng là anh bắt đầu thích Lê Vị rồi chứ.
Nhưng mà, nếu như Đại Ngan thích người phụ nữ khác, Lê Vị phải làm sao đây? nha đầu đó trước giờ chạy tới chạy lui bên cạnh Đại Ngan như vậy. Mặc dù thấy cô và anh an có vẻ có ý gì đó. Nhưng hình như cô quan tâm Đại Ngan hơn.
Đắn đo suy nghĩ, tuân theo nguyên tắc huynh đệ không quan trọng bằng em gái, Trịnh Vu Minh vẫn gọi cho một cuộc điện thoại.
"Lê Tử à!"Trịnh Vu Minh vừa nghĩ lại cảm thấy đau lòng, vẫn chưa nói chuyện, giọng nói lại có chút nặng nề, "Anh nói với em một chuyện. Em nhất định phải bình tĩnh nhé. Nếu như không biết phải làm gì, thì cứ bàn bạc với anh. Chúng ta nghĩ cách làm thế nào để cứu vãn chuyện này."
Lê Vị đang trả tiền xe cho tài xế, đang xuống xe taxi, không hiểu anh định nói điều gì, hiếu kỳ nói: "Anh đang nói cái gì."
Nghĩ đến giọng nói của Trịnh Vu Minh cô có chút căng thẳng, vội vàng nói: "Em đừng hoảng. Mọi chuyện điều có anh."
Trịnh Vu Minh càng nghe càng cảm thấy Lê Tử đáng yêu, Lê Tử hiểu chuyện.
Lúc này anh cũng quên Đại Ngạn chính là boss của mình, không nhịn được mắng Đại Ngạn rất nhiều lần: "Lê Tử à, anh nói cho em biết. Đại Ngạn, anh ta ngoại tình rồi."
Lê Vị kìm nén xem như không có chuyện gì, "Vậy sao?"
"Thật." Trịnh Vu Minh hiểu cô, vừa nghe cô nói, liền biết cô không tin lắm, nhanh chóng nhấn mạnh hỏi: "Có phải bây giờ em không ở cùng anh ta đúng không?"
"Ừm."
Trịnh Vu Minh nói: "Vậy mới nói chuyện phiền phức rồi. Anh ta, nhân lúc em không có ở đó, gọi điện thoại cho anh đặt một suất ăn cho tiểu yêu tinh, nói là cùng nhau ăn tối trong ánh nến, còn tặng hoa hồng. Nói cho em nghe, trọng tâm là, anh ta bảo người ta gửi đến khách sạn đó, không, là, chỗ của hai người!"
Lê Vị vẫn không tin, "Sao có thể như vậy chứ."
"Không tin em hỏi anh ấy đi." Trịnh Vu Minh hừm hừm nói, quyết tâm vì em gái mình làm điều gì đó, cũng không sợ bị Đại Ngan mắng nữa, nói thẳng địa chỉ cho cô: "Đại Ngan bảo anh định suất ăn tình nhân của tiểu lầu Hoa Mai. Em hỏi xem đồ anh ta tặng là gì, không phải là biết rồi sao."
Chỉ sợ tính cách tùy tiện của Lê Tử biết được chuyện gì đó, Trịnh Vu Minh có lòng nhắc nhở: "Nếu anh ấy không nói thẳng cho em biết, chính là có vấn đề! nhanh! hỏi anh ta xem!"
Chỉ sợ Lê Vị yếu lòng Trịnh Vu Minh lại bồi thêm một câu: "Cho dù người khác không đi, nhưng tâm ý đã đến. Em đừng tưởng người ta không đến là có thể yên tâm nhé."
Anh em nhiều năm như vậy, lời cũng đã nói đến vậy rồi, Lê Vị cũng không thể trực tiếp từ chối.
Vốn dĩ Lê Vị định đi vào đại sảnh rồi, lúc nãy vẫn chưa lên trên, dạo quanh một vòng, đi đến vườn nhỏ ở sau công viên, gọi điện thoại cho Liêu Đình Ngạn.
"Nghe nói anh đặt suất ăn tình nhân cho một tiểu yêu tinh chưa biết tên?" hỏi: "Định cho ai vậy?"
Nghe thấy 3 chữ "Tiểu yêu tinh", trong đầu của Liêu Đình Ngạn bỗng xuất hiện bóng dáng nho nhã của Lê Chính Dược, thiếu chút nữa là ánh mắt đen lại,. Âm thầm mắng Trịnh Vu Minh vài câu, anh nhanh chóng chuyển đề tài, "Vu Minh nói bậy, em đừng quan tâm."
"Không quan tâm?" Lê Vị vặn hỏi: "Vậy, đúng là có chuyện này? rốt cuộc là cho ai?"
Trong lòng Liêu Đình Ngạn nghĩ nếu như nói cho cô biết, chẳng phải em sẽ lật mặt không nhìn người sao, có chết anh cũng không nói: "Không có chuyện này. Em đừng nghĩ bậy. Chỉ là bạn bè bình thường thôi."
Dự đoán Lê Vị sắp đến, Liêu Đình Ngạn ấp úng nói: "Em nhanh về đi. Anh ở đây đợi em." lại cười điệu, "Anh ở trong phòng một mình, không có ai khác. Vì vậy, em đừng nghĩ lung tung. Anh không đinh đi đâu.
Thật ra tính cách của Lê Tử không nghĩ nhiều. Huống hồ gì, cô không bao giờ nghi ngờ Liêu Đình Ngạn.
Nhưng những chuyện này, vừa khéo điều giống với những gì Trịnh Vu Minh nói. Đến câu cuối cùng mà Liêu Đình Ngạn nói, cũng bị Trịnh Vu Minh nói trúng......
Vào lúc này, Lê Vị cũng cảm thấy vấn đề có hơi lớn.
Mờ mịt nhìn cây tùng trước mặt một hồi lâu, bỗng bên cạnh vang lên một trận cười, khiến cô bừng tỉnh.
Lê Vị bỏ điện thoại vào túi, lập tức chạy như bay về hướng phòng của Liêu Đình Ngạn.
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT