Nói thật lòng, cô xuôi gió xuôi nước đi đến này hôm nay, vẫn chưa chịu sự xỉ nhục như thế này. Cho dù tính cách của ttl không được tốt, nhưng lúc ở trước mặt người khác, cũng không hề để cô chịu sự sỉ nhục nào.
Chu Ảnh nổi giận lên.
Nếu Liêu Đình Ngạn đã không có ý gì với cô, Ngược lại, anh lại có thái độ với cô, nếu đã như vậy thì đừng trách cô trở mặt không nhìn người.
"Liêu tổng nói như vậy là có ý gì?" Chu Ảnh thẳng thắn, giọng nói có chút uất ứt lại có chút ngang ngược nói: "Tôi một lòng tôn trọng anh, bằng lòng giúp anh bưng trà rót nước, là nhìn vào việc anh đối đãi với chúng tôi. Bây giờ người lại trêu chọc tôi như vậy, việc làm như vậy có phải là quá khắt khe không."
Cô ta nói như vậy, những người xung quanh cũng hùa theo. Chỉ vì do quyền thế của Liêu Đình Ngạn, chỉ nói nhỏ một lúc, giọng nói không to.
Sự đồng tình đối với cô như vậy là đủ rồi. Cô quay về hướng một đồng nghiệp vừa nãy đồng tình với cô, rồi hỏi: "Anh Trạch, anh cho một lời đi. Chuyện này, cho dù là em không đồng ý đi làm, có phải là cũng không thể trách em hay không."
Chu Ảnh là dựa vào lại lịch thâm sâu của Cố Trạch, cho dù có ra mặt cũng không tạo ra ảnh hưởng gì lớn, vì vậy nên mới chọn anh để hỏi. Huống hồ gì bình thường Cố Trạch cũng náo nhiệt, hình như trong cũng không vướng bận gì.
Cố Trạch bị gọi tên cũng không ngờ rằng chu ảnh lại một hố, trong lòng thầm trách cô, trong lòng nói cô bất nhân thì tôi bất nghĩa, đứng dậy cười nói: "Chu Ảnh cô là hậu bối, rót trà cho trưởng bối cũng không có gì không được. Lúc đầu tôi mới vào đài có vị nào mà tôi chưa rót trà đâu chứ!"
Cái này cũng đúng.
Mọi người cũng từng là người mới. Lúc đầu mới nhận chức, luôn luôn phải tận tâm đi làm những chuyện vặt như vậy.
Lời nói của Cố Trạch hóa giải cái khó xử của những người hùa theo lúc nãy. Những đồng nghiệp xung quanh cũng nói thêm vài câu.
Sắc mặt của Chu Ảnh lúc này rất khó coi.
Lúc nhìn về hướng Liêu Đình Ngạn, không để ý nhìn thấy Lê Vị ngồi cách đó không xa, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ, đột nhiên hiểu ra điều gì đó, cô bước lên trước vài bước, hỏi Lê Vị: "Cô quen biết Liêu tổng sao?"
Trong lòng Lê Vị nói đương nhiên là quen rồi. Lúc trước hoa hồng ở trước mặt mọi người là anh tặng. Người trong đài ai ai cũng nhìn thấy.
Nhưng những lời này không thích hợp nói ra vào lúc này. Hơn nữa, cô cũng không muối giải thích với Chu Ảnh.
Lê Vị nói: "Biết." xong cũng không nói thêm gì.
Chu Ảnh đang định nói tiếp, đài trưởng Lưu ở bên cạnh hình như ý thức được một việc.
Đưa tay chỉ Chu Ảnh đừng nói nữa, đài trưởng Lưu hỏi Liêu Đình Ngạn: "Người nói, trưởng bối trong nhà của Liêu tổng cũng thích chương trình của. Vậy, trưởng bối của người là --"
Lúc sáng đài trưởng Lưu cũng nhận được một cuộc điện thoại. Đối phương cũng họ Liêu.
Họ Liêu vốn dĩ cũng không thường gặp, huống hồ gì là ở Hằng Thành, họ như vậy quả thực không nhiều.
"Ông bà trong nhà." Liêu Đình Ngạn ôn hòa nói chuyện cùng đài trưởng Lưu: "Chính là buổi trưa hôm nay, trưởng bối trong nhà còn gọi điện thoại cho người."
Vào lúc này đài trưởng Lưu không biết nên dùng biểu cảm gì mới phù hợp.
"Tiểu Chu, cô về chỗ ngồi đi." ông nói, rồi quay đầu nhìn Lê Vị cười, "Tiểu Vi à, cố gắng làm, cố gắng làm!"
"Đồng nghiệp bàn luận sôi nổi.
Cố Trạch không vui vì Chu Ảnh lôi anh xuống nước, nên lớn giọng nói: "Trước giờ Tiểu Vi rất cố gắng. Tôi tin vào cô ấy."
Trước giờ Lê Vị luôn đi theo học hỏi cách làm chương trình của Cố Trạch và Mục Hân. Hai người này đối với cô rất thân thuộc.
Ấn tượng của đồng nghiệp đối với Lê Vị cũng rất tốt, bây giờ nhìn thấy Cố Trạch giúp cô như vậy, liền bắt đầu tán dương cô.
Chu Ảnh xấu hổ ngồi ở đó, mặt cũng bắt đầu đỏ, môi lại bị cô cắn đến trắng bệch.
Cô không ngờ mọi người đang giúp một con nha đầu chưa dứt sữa.
Càng không thể ngờ, chỉ là ăn cơm một bữa thôi, lại bị một vố như thế này.
Cô cố tình không để ý đến chỉ thị của đài trưởng Lưu, Chu Ảnh nghĩ cho dù mình không quen biết Liêu tổng, nhưng cũng ở sau lưng giúp ttl không ít, thế là ô trực tiếp bước thẳng đến trước mặt Liêu Đình Ngạn, chất vấn: "Liêu tổng, đây là người đang ra mặt giúp Lê Vị sao?"
Liêu Đình Ngạn cười nhạt: "Ý cô là như thế nào."
"Cho dù người ra mặt giúp cô ta, cũng không đến nỗi đem tôi ra làm người chịu tội thay."Chu Ảnh cười haha, lớn giọng nói: "Liêu tổng quyền to chức lớn, tôi không so nổi. Nếu người muốn đổi trắng thay đen, dùng quyền lực đến ép tôi, tôi cũng không có cách gì."
"Nói giống như thật vậy. Kỹ năng diễn kịch của chị Chu so với nghệ sĩ dưới quyền của tôi còn cao tay hơn trăm lần."
Mặt của Chu Ảnh đỏ lên, tức giận nói: "Ý người là gì!"
"Tôi nghĩ trong lòng cô hiểu rõ, vì sao tôi lại ra mặt cho Tiểu Vi." hai mắt Liêu Đình Ngạn đột nhiên sắc bén, giọng nói lạnh lùng: "Cô đã làm chuyện gì mà không dám nói với người khác, trong lòng cô biết rõ!"
Chu Ảnh vẫn còn muốn cải lại.
Đột nhiên bên ngoài vang lên nhiều tạp âm. Mơ hồ hỗn loạn tiếng la hét của nhân viên phục vụ.
"Sao lại có cảnh sát? Trong tiệm chúng ta xảy ra chuyện gì rồi?"
"Cảnh Sát Hình Sự...... là Cảnh Sát Hình Sự!"
"Không phải chứ. Cô không nhìn nhầm chứ?"
"ôi, ôi, nhỏ tiếng một chút. Vào đây rồi."
Trong từng đợt bàn tán, hình như Chu Ảnh ý thức được điều gì. Không tự chủ được lùi sau vài bước, mồ hôi trên trán đột nhiên toát ra, dịch chuyển định bỏ chạy.
Chỉ là, cô vẫn chưa kịp đi được mấy bước, nhưng âm thanh ở ngoài kia bỗng nhiên dừng lại. Những bước chân vững vàng ở bên ngoài vang lên.
Trước lúc Chu Ảnh định mở cửa, thì đột nhiên cánh cửa lại mở ra.
Bóng dáng ba Cảnh Sát Hình Sự đứng ở cửa, khí thế uy nghiêm: "Người nào là Chu Ảnh?"
Đa số người trong phòng điều ngây ngẩn cả người.
Cố Trạch đưa tay chỉ về trước mặt, "Là cô ta. Là người trước mặt các người."
Người ở trước mặt cúi người xuống, mái tóc dài che gần hết khuôn mặt. Lúc bọn họ bước đến trước để xem kỷ, cô nấp phải nấp trái, cố gắng che khuất mặt mình không cho người ta xem.
Một người trong nhóm Cảnh Sát Hình Sự nhìn cô một lúc, liền lập tức xác nhận, "Không sai. Là cô ta. Đem đi."
Chu Ảnh vùng vẫy chống cự, "Dựa vào cái gì các người lại bắt tôi!"
"Cảnh sát nghi ngờ cô có liên quan đến một vụ án đầu độc. Mời cô về để hợp tác điều tra." Cảnh Sát Hình Sự đối với mấy chuyện này chán ghét đến đến cực điểm, người đứng đầu trong nhóm giọng nói không tự nhiên lên tiếng, "Đi! Đem cô ta đi!"
Chu Ảnh la hét không chịu phối hợp.
Trịnh Vu Minh từ bên cạnh bước ra, cười hihi nói: "Ơ kìa, cô đừng làm người hấp hối trước khi chết nữa à. Video cô đầu độc điều tìm được rồi, còn muốn thanh minh sao...... muốn nói cũng không phải không có khả năng."
Lúc này mọi người mới biết, lúc nãy trợ lý Trịnh đi ra ngoài không chỉ đi sắp xếp tiệc rượu, mà còn đi liên lạc với cảnh sát nữa.
Có điều --
Vụ án đầu độc?!
Mọi người điều kinh ngạc trong chuyện này. Hai mặt nhìn nhau, không biết đang nói chuyện gì.
Môi Liêu Đình Ngạn cắn chặt lại, một lúc sau, ân cần nhìn về hướng Lê Vị: "Em đã khỏe chút nào chưa? cô ta đầu độc hại em, e rằng chuyện này em vẫn chưa biết đúng không?"
Lê Vị có chút đờ đẫn, lắc lắc đầu, "Em không sao. Anh yên tâm."
Bây giờ người trong đài mới hiểu ra, thì ra lúc trước Lê Vị nhập viện, không chỉ là bị bệnh, điều quan trọng là bị người khác đầu độ.
Hơn nữa, người đầu độc là Chu Ảnh.
Bây giờ cảnh sát đã nắm rõ chứng cứ, trực tiếp đến đây bắt người.
Biên tập Tôn lau rất nhiều mồ hôi, nhỏ tiếng nói với những biên tập khác: "Lúc đó tôi nhìn Tiểu Vi liền cảm thấy có gì đó không đúng. Bây giờ nhớ ra, sắc mặt kém như vậy, không đơn giản giống như bị bệnh vậy."
qt ở bên cạnh nói thẳng: "Đó là trúng độc. Ngày hôm đó Lê Vị mang bệnh trên người đi ghi hình đó."
Trước tiên đài trưởng Lưu là vì hạ thủ làm ra chuyện ác độc như vậy nên căng thẳng, sau đó nghe thấy người nhắc đến Lê Vị, theo đó ông nói: "Tinh thần kính nghiệp của Lê Vị rất được tán dương. Chương trình lần này, sẽ do Lê Vị đảm nhiệm."
Hơn nữa. Ở trước mặt chuyện hung ác như vậy. Chuyện của Chu Ảnh cũng là một chuyện phiền phức.
đài trưởng Lưu muốn hỏi kỹ, nhưng cảnh sát lại không tiết lộ thêm điều gì.
Vài viên cảnh sát chế ngự Chu Ảnh xong, rồi họ chào mọi người.
Những người khác chỉ đảo mắt cho qua.
Chỉ có Liêu Đình Ngạn và Lê Vị, hai người họ cố ý gật gật đầu, chào hỏi: "Liêu tổng cũng ở đây. MC Lê, cố gắng nghỉ ngơi."
Dưới sự ra hiệu của đài trưởng Lưu, Lê Vị định đi tiễn người.
Kết quả bị Liêu Đình Ngạn đưa tay giữ lại.
"Em vừa mới khỏi. Nghỉ ngơi đi." anh nhìn trợ lý Trịnh ra hiệu một chút, "Cậu đi tiễn họ đi."
Trịnh Vu Minh đang định để cho Lê Tử nghỉ ngơi, sau khi nghe xong một lời phản đối cũng không có, vui vẻ đi ra ngoài tiễn những đồng chí cảnh sát.
Mọi người đều đang nhìn Liêu tổng, nhìn trợ lý Trịnh, rồi nhìn Lê Vị.
Chỉ có Mục Hân, nhớ đến những lời nói mà đài trưởng Lưu vừa nói.
Lúc trước đài trưởng Lưu nói, người được chọn làm tiết mục lần này là Lê Vị. Lúc đến gần năm mới, còn có chương trình nào vẫn chưa chọn MC? Chỉ có 《Ẩm Thực Tám Phương 》 ạ.
Mục Hân vì chương trình lần này mà hao tâm tận lực. từ văn phong đến ghi hình, đến thiết kế hình tượng, điều vứt ra rất nhiều tâm tư.
Cô muốn đổi hình thức làm việc. Cô không muốn tiếp tục làm chương trình thăm hỏi nữa. Chuyện lần này là ông trời cố ý sắp xếp.
Kết quả thì sao chứ?
Kết quả sự cực khổ của cô, lại bị một con nhóc ranh mới vào đài hủy mất.
Mục Hân tức không thể cho qua, cầm cái ly trong tay không ý thức được dùng lực bóp lại, những ngón tay điều trắng bạch ra.
"Ôi, ôi."
Người nên cạnh gọi. Mục Hân quay đầu lại xem, cười lạnh nói: "Cô sao vậy. Nếu họng không được khỏe thì nói ít lại, đừng cố. Cô không nói không ai bảo cô câm đâu."
"Cô nói xem cô nói chuyện sao không nói được nữa câu tốt đẹp chứ." Cố Trạch nhíu mày, "Anh chỉ muốn nói với em một câu, sóng Trường Giang sóng sau xô sóng trước. Người trẻ có tài năng lại rất nhiều. Em nhìn thoáng một chút."
"Nói như kiểu em nhìn không thoáng không bằng." Mục Hân hừ một tiếng, cũng không để ý Cố Trạch nữa.
Cố Trạch khinh thường bĩu bĩu môi, không thèm để ý Mục Hân, quay lại lặng yên không một tiếng động quan sát nhất cử nhất động của Liêu Đình Ngạn và Lê Vị.
Từ lúc Chu Ảnh bị đưa đi, đến lúc tiệc kết thúc, cũng không ai nhắc đến chuyện Cảnh Sát Hình Sự nữa. Sau khi Chu Ảnh "đi", không khí trong phòng tốt hơn rất nhiều. Mọi người vừa ăn vừa uống, điều rất vui vẻ.
Mọi người điều lái xe đến tất nhiên cũng tự lái xe về.
Trong bãi đổ xe, Trịnh Vu Minh im lặng mở cửa đợi Liêu Đình Ngạn và Lê Vị đến. Ai biết đợi tới đợi lui, lại không thấy hai người họ, ngược lại lại đợi được Thư ký Quách đem mắt kính vàng vàng.
"Sao anh lại đến đây?" Trịnh Vu Minh nhón chân nhìn xung quanh về phía sau, "Hai người họ đâu?"
Thư ký Quách cười nói: "Liêu tổng bảo tôi lái xe anh ấy đến đây. Anh ấy nói, anh ấy phải tự mình đưa MC Lê về. Bảo tôi đi xe với anh về."
Trịnh Vu Minh ngẩn ra, hậu tri hậu giác mới kịp phản ứng.
Ồ.
Lúc trước vì phải chở Chu Ảnh, vì vậy, Đại Ngôn nằng nặc muốn đi xe của cậu. Để Chu Ảnh ngồi xe của anh.
Bây giờ, không còn người phụ nữ đáng ghét đó nữa, chỉ có một mình Tiểu Vi dễ thương thôi.
Thế nên Đại Ngạn mới cho người đưa xe đến, tự mình đưa Lê Vị về.
Cái tên Đại Ngạn này, cũng thật không có tính người?! nói trước là tình cảm huynh đệ đâu?!
- -----oOo------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT