Chương 6:
Edit: dauhuduongden
“Đưa tôi về nhà anh ăn cơm?” Bắc Tinh Nhiên muốn xác nhận lại lời của anh, giọng nói có chút run run.
Du Gia Xuyên gật đầu, vẫn là bộ dáng bình tĩnh thản nhiên, nói: "Chúng ta sắp tổ chức hôn lễ, dù sao cũng phải gặp cha mẹ chứ.”
Anh nhìn ra Bắc Tinh Nhiên đang căng thẳng, trong lòng thầm nhủ không nên hù dọa đứa nhỏ, vội nói: "Mẹ tôi rất thích em, đừng lo lắng, chỉ là bữa cơm bình thường thôi.”
Bắc Tinh Nhiên vẫn khẩn trương không ngừng.
Du Gia Xuyên tiếp tục nỗ lực, nói: "Đi đi, có khi em còn được nhận tiền lì xì đó.”
Bắc Tinh Nhiên: "...”
Anh ta làm như đi chúc tết vậy, còn dụ dỗ người ta có tiền lì xì, cậu là trẻ con sao?
Bất quá, Bắc Tinh Nhiên vẫn thuận miệng nói: "Rất nhiều sao?”
Du Gia Xuyên gật đầu, nói một con số.[dauhuduongden]
Bắc Tinh Nhiên: "... Tối nay đi luôn được không? Tôi bắt đầu thích mẹ anh rồi đó.”
Du Gia Xuyên cười, sửa lại: "Là mẹ chúng ta.”
"Được," Bắc Tinh Nhiên là người linh hoạt, lập tức đổi giọng nói: "Thật nóng lòng muốn gặp mẹ của chúng ta!”
Tác giả có lời nói: mình mong là các trang đăng lại truyện có thể trích nguồn từ dauhuduongden nha, vì đây là tr mình tốn công dịch nên mong trích nguồn đúng dùm, đừng trích từ nhau không thì ghi chữ sưu tầm nha. Hiện tai mình đăng trên trhd, dtruy, wppedieu,ty.t mong mọi ng đọc trang chính ủng hộ giúp mình để đăng nhanh hơn ạ. Mình sẽ đăng 1 tuần 1 chương ạ. Ủng hộ trang chính để tác giả có động lực tăng tốc ạ. Mình cảm ơn nhiều ạ. Trang fb dauhuduongden sẽ cập nhật thời gian chương và spoil 1 ít ạ.
Tối đó tất nhiên không thể về nhà cha mẹ Du Gia Xuyên ngay được, nên anh lái xe đưa Bắc Tinh Nhiên đến một nhà hàng yên tĩnh ăn tối.
Lúc ăn cơm, Du Gia Xuyên và Bắc Tinh Nhiên bàn về ngày cưới, nơi cử hành hôn lễ, thời gian tổ chức, còn nói phải mời thật nhiều người, do dự một chút, còn hỏi: "Có muốn mời mấy người bạn có quan hệ tốt với cậu cùng tới không?"
Mời ai cũng được nhưng cha mẹ cậu thì không thể, có khi muốn tìm bọn họ còn khó nữa. Bắc Tinh Nhiên lo lắng, nếu bọn họ biết cậu và Du Gia Xuyên kết hôn, sẽ tìm anh gây phiền toái.
Ví dụ như uy hiếp Du Gia Xuyên hay tìm anh đòi tiền gì đó...
Không phải không có khả năng, Bắc Tinh Nhiên nghĩ đến số nợ mình đang gánh, mỗi lần nghĩ đến, đều cảm thấy rất khổ sở.
Cũng không phải cậu không muốn chia sẻ nợ nần, trong nhà có chuyện, tất nhiên cậu sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Chỉ là bọn họ coi cậu như trẻ con mà giấu diếm. Sau đó hai người ly hôn, cãi nhau ầm ĩ, còn xem cậu như con ghẻ đá tới đá lui, cuối cùng ai cũng mặc kệ.
Mà sau lưng lại lấy chứng minh thư của cậu đi vay tiền, thử nghĩ, một sinh viên đại học bình thường ngay cả phòng ở cũng không có, học phí kì sau chưa biết có tiền đóng hay không, ăn cơm cũng là vấn đề, làm sao có tiền mà trả nợ đây?
Nếu không có Du Gia Xuyên phát hiện ra cậu, đưa ra đề nghị kết hôn vô lý này, Bắc Tinh Nhiên cũng không biết tương lai của mình sẽ như thế nào.
Có lẽ, cậu không thể tiếp tục học đại học, tuy rằng còn thiếu năm cuối, nhưng học phí, sinh hoạt phí, nợ nần đều là vấn đề, khẳng định là không có cách tiếp tục đi học.
Cậu phải sớm đi làm để trang trải cuộc sống mới được.
Bắc Tinh Nhiên một mặt giống như những sinh viên đại học, tràn ngập ngây thơ của tháp ngà, một mặt cũng không hoàn toàn là ngốc bạch ngọt, nhưng cậu biết mình phải chọn cái gì, cũng biết cần làm gì.
Đây cũng là lý do tại sao cậu rất chủ động phối hợp với Du Gia Xuyên, anh không chỉ cho cậu cuộc sống vật chất, còn ngăn cản khả năng cậu trượt dốc, khi cuộc sống lệch khỏi quỹ đạo bình thường, anh giúp kéo cậu xoay lại một phen.
Bắc Tinh Nhiên suy nghĩ một chút lời của Du Gia Xuyên, nói: "Vậy tôi mời hai người bạn tốt tới, về phần thân thích khác thì không cần thiết.”
Nhà cậu từ khi tuyên bố phá sản, lúc cấp bách bán nhà, Bắc gia sợ bị vạ lây nên đã tránh đi từ lâu.
Bắc Tinh Nhiên đương nhiên cũng đã cắt đứt với bọn họ.
Du Gia Xuyên nghe vậy gật gật đầu, nhưng vẫn có chút đau lòng vì Bắc Tinh Nhiên tuổi còn nhỏ đã phải đối mặt với những chuyện này.
Cậu nhận ra ánh mắt của anh, không thèm để ý cười cười: "Mời bọn họ đến, lại bị hỏi đông hỏi tây, tôi không muốn có liên quan đến bọn họ.”
“Được, vậy không mời." Du Gia Xuyên không muốn tiếp tục đề tài khiến Bắc Tinh Nhiên không vui này, ngược lại nói: "Mời hai bạn học này, thiệp mời là cậu tự viết, hay là tôi viết?”
”Bây giờ chuẩn bị phát thiệp mời rồi sao?" Bắc Tinh Nhiên kinh ngạc.
Du Gia Xuyên cười: "Chỉ còn một tháng nữa là đến hôn lễ, bây giờ gửi thiệp mời cũng đã muộn rồi.”
Được rồi. Bắc Tinh Nhiên không hiểu những điều này, vung tay lên nói: "Anh viết đi, bọn họ cũng không chắc rảnh rỗi để đi đâu.”
Du Gia Xuyên nhìn dáng vẻ thoải mái của cậu, lắc đầu bật cười, bảo cậu đem tên và phương thức liên lạc của bọn họ gửi qua cho anh, anh sắp xếp người làm một tấm thiệp mời điện tử, ngay cả thiệp mời bằng giấy cũng gửi qua.
“Khi bạn cậu tới, không cần tiền lễ, nếu bọn họ hỏi, chỉ cần nói coi như ăn bữa cơm bình thường là được.” Du Gia Xuyên dặn dò cậu.
Nếu anh nhận tiền mừng của hai sinh viên đại học, danh tiếng chim nhạn nhổ lông xem như gột rửa bao nhiêu cũng không sạch.
Bắc Tinh Nhiên nghe xong thầm nói, bạn bè của cậu không đến mức tiền mừng cũng không trả nổi, bất quá, lời đến bên miệng, lại nhớ tới gia cảnh của Du Gia Xuyên, cậu liền im miệng.
Sinh hoạt phí của sinh viên đại học chỉ có bấy nhiêu, cậu ngại bọn họ đi tiền mừng hết tiền, mấy ngày cuối tháng lại phải ăn mì gói.
“Được rồi, tôi sẽ nói với họ." Bắc Tinh Nhiên cũng mặt dày chiếm tiện nghi, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên chiếm tiện nghi của Du Gia Xuyên.
Cậu nghĩ, ngày đám cưới phải cố gắng biểu hiện thật tốt, không thể làm Du Gia Xuyên mất mặt.
Bọn họ ăn cơm xong liền về nhà, ở trên xe, Bắc Tinh Nhiên suýt chút nữa ngủ thiếp đi.
Du Gia Xuyên sợ cậu ngủ chập chờn quá nhiều, buổi tối trở về ngủ không ngon, liền kiên quyết lôi kéo bạn nhỏ nói chuyện phiếm.
Anh còn đặc biệt nhắc tới chuyện ngày mai đến nhà cha mẹ mình ăn cơm, cuối cùng mới khiến Bắc Tinh Nhiên không buồn ngủ, chuyên tâm nghe anh giới thiệu người trong nhà.
Cha mẹ Du Gia Xuyên đều khỏe, cha tên là Du Hoành Chí, là một doanh nhân, hiện tại lớn tuổi, làm việc trong phòng thương mại. Mẹ tên Vân Tư Thế, là con gái út của chủ tịch tập đoàn Vân thị, trong tay nắm cổ phần không nhỏ, nhưng đã không tham gia hoạt động cụ thể của tập đoàn, chỉ giống như đại bộ phận cổ đông nhận hoa hồng hàng năm.
Du Gia Xuyên giới thiệu xong gia đình mình, Bắc Tinh Nhiên chợt nhận ra, trách không được Du Gia Xuyên tuổi còn trẻ đã tự mình mở công ty, trợ lực trong nhà tương đối quan trọng.
Vẻ mặt này của cậu làm Du Gia Xuyên khó hiểu, hỏi: "Sao lại có vẻ mặt này?”
Bắc Tinh Nhiên nào dám đem lời oán than trong lòng nói ra, cười hì hì nói: "Vậy nhà anh mời bao nhiêu người?"
Du Gia Xuyên vừa nghe, than thở: "Quá nhiều người thì nhiều phiền phức, rất nhiều chuyện đều thân bất do kỷ.”
Chắc cậu và anh cũng có phần giống nhau, giàu hay nghèo đều có phiền phức riêng mà. Bắc Tinh Nhiên đồng tình nhìn anh: "May mà sau này cha mẹ không quản tôi nữa, nếu không, tôi cũng chịu không nổi.”
Đúng vậy, cha mẹ cậu không quản được cậu. Du Gia Xuyên nắm tay lái, mắt nhìn về phía trước, nghĩ thầm, không biết sau này, ai sẽ quản bảo bối nhỏ này...
Bắc Tinh Nhiên không biết trong lòng anh ta nghĩ gì, hỏi: "Vậy ngày mai chúng ta về nhà, có cần chuẩn bị gì không?”
Du Gia Xuyên lấy lại tinh thần, nghe xong lời của cậu, nói: "Tôi đã nói với bọn họ chuyện chúng ta kết hôn, hai người rất cao hứng, đoán chừng cậu làm gì, bọn họ cũng sẽ không tức giận đâu. Cùng lắm...”
"Cùng lắm gì?" Tim Bắc Tinh Nhiên lỡ nhịp, sao người này mỗi khi nói chuyện lớn cứ ra vẻ bình thản vậy? Làm cậu sợ muốn chết.
Du Gia Xuyên nhìn bộ dạng khẩn trương hề hề của cậu, cười nói: "Cùng lắm, nếu cậu khẩn trương như vậy, buổi tối có thể ngủ ngon không?"
Cái gì a, Bắc Tinh Nhiên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: "Lái xe cho tốt đi!”
Du Gia Xuyên nghe lời gật đầu, hảo hảo lái xe, chốc lát lại nói: "Tinh Nhiên, cậu có bằng lái xe chưa?"
“Có rồi," Bắc Tinh Nhiên nói, "Thi tốt nghiệp trung học xong tôi còn phải dựa vào bằng lái để đi làm, làm đến da bị rám nắng.”
Nói xong cậu mới nhận ra ý tứ lời nói của Du Gia Xuyên, vui vẻ nói: "Du Gia Xuyên, lời này của anh có ý gì? Muốn dạy tôi lái xe sao?”
”Sao tôi có thể dạy cậu chứ?" Du Gia Xuyên cười nói, “Cậu cảm thấy tôi rảnh dạy cậu lái xe sao?”
Bắc Tinh Nhiên thất vọng, nói: "Vậy anh muốn hỏi cái gì?”
Du Gia Xuyên lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: "Sau đám cưới, chúng ta còn có một chuyến du lịch tuần trăng mật, cậu muốn đi đâu, cứ nói để tôi tìm đường. Lúc đi có thể tự lái xe không phải gọi thêm người.”
Tuần trăng mật?
Bắc Tinh Nhiên cả người dại ra, "Còn có du lịch tuần trăng mật? Chỉ có tôi và anh, hai người?”
Du Gia Xuyên nhìn cậu một cái, nói: "Đúng vậy, mẹ tôi không dễ lừa đâu, du lịch tuần trăng mật chỉ là cái cớ, chúng ta không nhất định phải diễn như thật.”
”À." Bắc Tinh Nhiên thoáng phục hồi tinh thần, vẫn có chút khiếp sợ thỏa thuận kết hôn của Du Gia Xuyên, chỉ là đóng kịch mà cứ như là kết hôn thật vậy.
Cậu không biết khi Du Gia Xuyên kết hôn với người anh ta yêu, có cảm giác kết hôn lần hai hay không?
Phi phi phi, Bắc Tinh Nhiên vội vàng dừng lại suy nghĩ lạc lối của mình, chợt nghe Du Gia Xuyên tiếp tục nói: "Hành trình tuần trăng mật của chúng ta sắp xếp cho ba mẹ xem một chút là được rồi, nếu cậu thích, chúng ta cũng có thể đi thật, còn không thích thì coi như tự lái xe đi du lịch, hoặc là tìm một chỗ ngắm phong cảnh, đến lúc thích hợp sẽ trở về.”
"Ví dụ như, anh có thể chỉ đường tôi lái xe đi du lịch tuần trăng mật được không?" Bắc Tinh Nhiên nghe xong, lại ngồi nghĩ thêm gì đó.[dauhuduongden]
Du Gia Xuyên cười gật đầu, khen anh: "Thông minh," tiếp theo cảm khái, "Tôi cũng đã lâu không nghỉ dài hạn rồi, lần này mượn kết hôn, cũng vừa lúc ra ngoài đi dạo, hít thở không khí trong lành."
Bắc Tinh Nhiên bị anh khen có chút ngượng ngùng, lấy tay chạm chóp mũi mình, nghe anh nói tiếp: "Vậy cậu có nơi nào muốn đi không?"
Du Gia Xuyên làm ra vẻ suy nghĩ, trầm ngâm một lát nói: "Tôi muốn đi trượt tuyết, còn nhảy bungee được không?”
Nhảy bungee? Bắc Tinh Nhiên trừng to mắt nhìn anh, vận động cực hạn như vậy?
”Nhìn không ra anh thích làm mấy chuyện kích thích như vậy, không hợp với vẻ bề ngoài của anh lắm!" Bắc Tinh Nhiên nói.
Cậu là một người ngay cả lên cáp treo cũng nơm nớp lo sợ không thôi, lúc đi mấy người bạn còn phải dìu đỡ mới đi hết đường.
Du Gia Xuyên lợi hại, trực tiếp trải nghiệm cảm giác nhảy bungee, so với nhảy lầu, trò chơi này hơn xa.
Du Gia Xuyên không tức giận, nở nụ cười, nói: "Vậy cậu muốn đi đâu? Nói tôi nghe thử chút.”
Bắc Tinh Nhiên suy nghĩ một lát rồi nói: "Cắm trại? Tôi vẫn muốn đi cùng bạn bè, nhưng họ đều nói không có người dẫn dắt, quá khó khăn, bảo tôi từ bỏ sớm.”
Cắm trại thì tốt hơn tôi chỗ nào? Du Gia Xuyên cười nhìn cậu, nói: "Được, vậy chúng ta lên kế hoạch một chút đi, đến lúc đó, xem coi có thể chơi hai trò này cùng lúc không.”
“Ừ." Bắc Tinh Nhiên gật đầu.
Vừa rồi còn cảm thấy Bắc Tinh Nhiên chỉ có thể phụ trách chơi, đột nhiên cảm giác thân xe vừa động, Du Gia Xuyên đã lái xe vào bãi đỗ xe nhà mình, chợt nghe thấy giọng anh nhẹ nhàng nói: "Vậy kế hoạch tuần trăng mật giao cho cậu làm đi, lập ra hành trình thế nào cũng nghe theo ý cậu.”
Uh huh huh??? Bắc Tinh Nhiên há hốc mồm, đột nhiên có một kế hoạch không đâu từ trên trời rơi xuống đầu cậu.
Cậu dường như không có lý do gì để cự tuyệt?
Du Gia Xuyên thấy cậu không lên tiếng, xuống xe đi đến bên cạnh, giúp cậu mở cửa xe, buồn cười nói: "Còn không xuống xe? Có muốn qua đêm trong đó không?”
Bắc Tinh Nhiên trừng mắt với anh một cái, từ trong xe bước ra, thấy Du Gia Xuyên xách túi từ ghế sau đi tới, cậu cũng yên lặng đi theo, nhìn chằm chằm bóng lưng người kia, oán thầm nói, hay cho một Du Gia Xuyên, không hổ là nhà tư bản, thật biết bóc lột lương dân như hắn!
Du Gia Xuyên tựa hồ có mắt sau lưng, nói: "Tinh Nhiên, đừng ở trong lòng mắng tôi.”
”Không có, tại sao tôi lại phải mắng anh?" Bắc Tinh Nhiên chết cũng không thừa nhận.
Cậu không tin Du Gia Xuyên còn có thuật đọc tâm.
Bắc Tinh Nhiên nhìn chằm chằm vào mắt anh, đột nhiên cảm thấy áp lực, lề mề di chuyển đến bên cạnh người kia, chỉ thấy Du Gia Xuyên tức giận nói: "Nếu trong lòng cậu không thầm mắng tôi, vậy tại sao động tác lại chột dạ như vậy?”
”Tôi nào có chột dạ, tại chiều nay đứng lâu, tay chân có chút cứng ngắc mà thôi." Bắc Tinh Nhiên ngụy biện.
Được được được, Du Gia Xuyên không tranh luận với cậu, cậu ôn tồn giải thích: "Cho cậu làm kế hoạch, là sợ cậu ở nhà nhàm chán, hơn nữa ra ngoài chơi, kế hoạch của mình sẽ tương đối có cảm giác thành tựu, không phải cố ý phân công phiền toái cho cậu.
Du Gia Xuyên biểu hiện rõ ràng như vậy a, hơn nữa còn nói cậu đang nhàn rỗi, chỉ biết hưởng thụ thành quả thôi.
“Không, tôi cũng không có phản đối,” Bắc Tinh Nhiên nói, “Tôi sợ làm xong rồi, anh sẽ không thích…”
Làm sao có thể không thích? Du Gia Xuyên trong lòng thầm nghĩ, ngoài miệng nói: "Nếu như ta không thích, cậu trực tiếp mắng tôi là được rồi.”
Tốt thế sao? Bắc Tinh Nhiên tưởng tượng một chút bộ dáng Du Gia Xuyên bị mắng không cãi lại được, cười ra tiếng, "Vậy cũng được, đến lúc đó nếu anh cãi lại, tôi sẽ mắng anh.”
”Còn đổi lại là cậu thì sao?" Du Gia Xuyên liếc cậu một cái.