Đoàn phim đang trong quá trình chuẩn bị chi tiết trước khi quay, trong đám người đột nhiên hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét chói tai.
"A a a a a! Soái quá!"
"Hu hu hu đẹp trai bức người, chân tôi cũng muốn nhũn ra rồi!"
"Ôi mẹ ơi, chồng đẹp trai quá!"
"Nam thần anh không cần đẹp như vậy!"
"Không nghĩ tới nam thần mặc đồ hoang dã cũng đẹp đến như vậy!"
Bạch Gia Thi nhìn người đàn ông cách đó không xa đang bị một đám người vây quanh không khỏi tặc lưỡi, bạn trai nhà cô sao lại đào hoa đến vậy chứ!
Thẩm Minh cười cười: "Xem cũng đã xem rồi, mau ổn định lại đi, chuẩn bị diễn."
Mặc dù bị choáng ngợp trước sự đẹp trai của anh, nhưng bọn họ vẫn có chuyên môn nhất định, nhanh chóng trở về vị trí của mình.
"Action!"
Đạo diễn vừa hô một tiếng, Tống Lập Thành như biến thành một con người khác, hoàn toàn nhập vai.
Anh diện trên người chiếc áo sơ mi đen đã sơ vin một nửa, quần jean đen ôm càng làm nổi bật rõ đôi chân dài thẳng tắp, đầu tóc hơi rối nhẹ tạo cảm giác hờ hững không kém phần quyến rũ, đeo vòng cổ kim loại tinh xảo, trên tai đeo thiết bị hỗ trợ.
Tiếng nhạc quán bar xập xình, xung quanh mọi người đều đang hoà vào không khí đong đưa theo nhạc...
Trong tai nghe phát ra âm thanh.
"Đội trưởng, bọn chúng đang ở căn phòng thứ hai phía trên tầng, từ bên trái sang."

Anh khẽ đáp lại: "Bao nhiêu người?"
"Hơn năm người, trong đó có hơn 10 tên vệ sĩ mang theo súng.

Chị Vân sắp dẫn người tới rồi, anh yên tâm."
Đột nhiên lưng anh bị vỗ một cái, Tống Lập Thành nhanh tay xoay người vặn cổ tay đối phương.
Đối phương la lên một tiếng đau đớn: "Là em...là em mà."
Anh nhíu mày thả đối phương ra.
"Tôi đi lên thăm dò tình hình trước, cậu ở lại đây đợi Vân tới."
Đối phương gật đầu.
"Cắt."
"Cháu làm rất tốt.

Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa bắt đầu tiếp."
Trợ lí nhanh chóng đem nước tới cho anh...
...
Mười phút sau, đạo diễn gọi cô và Mạn Hi lên tầng chuẩn bị.
Bạch Gia Thi gật đầu, cô điều chỉnh lại tâm trạng nhưng trong lòng sớm đã phấn khích đến tận trời mây, đây là lần đầu tiên cô được diễn với anh đó! Dù chỉ vỏn vẹn năm giây nhưng cũng đủ khiến cô thoả mãn rồi.
Mọi người vào vị trí sẵn sàng, đạo diễn hô một tiếng:
"Action."
Trong căn phòng yên tĩnh, Bạch Gia Thi động tác vô cùng nhẹ nhàng mà cầm tấm chăn trùm lên người Mạn Hi.

Đắp kín tấm chăn liền đứng dậy rời khỏi, trước khi đi ánh mắt cô lưu luyến không rời.
Cô đóng cửa lại, lúc này Tống Lập Thành cũng đang đi lên...
Hai người lướt qua nhau, khoảnh khắc đó ánh mắt hai người chạm nhau...
Không hiểu sao mọi người ở phim trường lại có cảm giác hai người nhìn nhau rất mập mờ, ánh mắt Tống Lập Thành hình như còn có chút ôn nhu, dịu dàng???
Chỉ một giây thoáng qua, nội tâm của cô đã muốn giãy giụa rồi, sao cô có thể không nhìn ra ánh mắt thâm tình của anh chứ, xem chút nữa cô đã NG rồi!

Ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đi xuống, đi đến cuối cầu thang đột nhiên cô dừng lại xoay người nhìn lên, ánh mắt không rõ tư vị gì.
Máy quay vẫn tiếp tục hướng lên về phía anh...
Diễn xong phần của mình, cô vội ra ngoài ngồi xuống xem.
Vân Hi ở bên cạnh cười ghé vào tai cô thì thầm: "Đóng với vị nhà cậu cảm giác thế nào hả!?"
Bạch Gia Thi lườm cô ấy một cái, mặt dày nói: "Cũng không tệ lắm!"
Cánh cửa kêu két một tiếng, một tên từ bên trong căn phòng đi ra, Tống Lập Thành nhanh chóng bắt lấy bịt miệng tên đó lại.
Tên đó muốn giãy giụa, anh rút khẩu súng bên hông ra dí vào trán tên đó, hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng.
Lúc này cứu viện cũng tới, bao vây căn phòng.
Anh còng tay tên kia sau đó đạp cửa tiến vào...
Không thể không nói, cảnh đạp cửa này rất ngầu, nếu không phải vì đang quay phim khẳng định sẽ có rất nhiều tiếng hét vang lên tứ phía.
"Cảnh sát đây! Đứng yên!"
Có một tên không chấp nhận số phận muốn rút cây súng bên hông ra, ánh mắt Tống Lập Thành sắc bén bắn vào tường phía bên trái hắn.
Hắn giật thót mình, mồ hôi chảy ướt đẫm khuôn mặt, đôi chân nhũn ra khuỵ xuống đất.
Vị cảnh sát bên trái vội còng tay hắn ta lại.
"Đội trưởng, hôm nay chúng ta đi ăn mừng thôi, cuối cùng cũng tóm được bọn chúng!"
Tống Lập Thành gật đầu, trong lúc đi ra ngoài, anh đụng phải một cô gái.
Mạn Hi ngẩng đầu lên, ánh mắt không tin được lại gặp phải anh ở đây.
Miệng nhỏ ấp úng: "Xin lỗi..."
Đang muốn rời khỏi đột nhiên bị anh kéo tay lại.

"Cắt!"
Tống Lập Thành nhanh chóng thả tay Mạn Hi ra, đi xuống tầng.
Đạo diễn tiến lại cười nói: "Cháu đúng là không làm ta thất vọng."
"Thẩm đạo quá khen rồi."
Lúc này màn hình điện thoại anh sáng lên.
Đồ ngốc: [ Em lại đói rồi\~ ]
Anh cười khẽ.
Đồ sến sẩm: [ Muốn ăn cái gì nào? ]
Đồ ngốc: [ Sushi~ ]
Đồ sến sẩm: [ Được.

Em lên xe trước, đợi anh thay đồ.

].

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play