Trong văn phòng làm việc yên tĩnh của Phó tổng giám đốc, Bella đang chú tâm nghiên cứu dự án do cô trực tiếp đảm nhận thì một cuộc điện thoại gọi đến.
Bella nhìn dãy số, đó là bà ngoại cô gọi đến.
- "Bà ngoại!".
Bella bắt máy, hiền hoà cười nói cùng người bà thân yêu.
- "Lăng nhi! Con đang ở công ty à?"
-"Vâng! Bà gọi cháu có chuyện gì không?"
- "Chiều nay Hà gia mở tiệc xã giao, mặc dù không phải bữa tiệc lớn nhưng Mặc gia ta cùng Hà gia cũng có chỗ quen biết, bà hi vọng con có thể dành chút thời gian đến đó, được không?"
Nếu như mọi khi, câu trả lời của Bella là không.
Cô sẽ không phí thời gian cho những bữa tiệc vô bổ hay những người không quen không biết.
Nhưng bà ngoại đã lên tiếng nhờ vả, cô chỉ có thể phá lệ.
- "Được! Cháu sẽ đến"
-"Tốt quá! Lăng nhi à, công việc bận rộn nhưng mà vẫn phải chú ý đến sức khoẻ đó! Tạm biệt con nha".
Bà ngoại An Song Nhi nói xong thì tiếng tút tút vang lên.
Bella thấy thế bất giác nở nụ cười.
Bà ngoại đúng thật quan tâm chu đáo!
......___......
Bữa tiệc xã giao của Hà gia bắt đầu lúc 18h10 nhưng Bella mãi đến 18h30 mới có mặt.
Cô từ công ty đến thẳng bữa tiệc nên cũng không có trau chuốt bản thân.
Mọi người đang tụ tập, bàn tán sôi nổi thì từ cửa lớn, Bella chậm rãi bước vào với hào quang sáng chói.
Cô khoác lên mình áo sơ mi trắng cổ đức, viền cổ áo, viền cánh tay và viền hàng khuy áo màu đen đi cùng với quần tây.
Một chiếc áo sơ mi rất giản đơn nhưng vừa vặn tôn lên vóc dáng thanh lịch lại trưởng thành của cô, xương quai xanh gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện.
Thật không ngờ trong bữa tiệc nhỏ này, bọn họ lại có thể bắt gặp một đại mĩ nhân vô cùng quyến rũ.
Bella một tay buông thõng, một tay lắc lắc ly rượu trên tay bước về phía cậu của cô đang đứng.
Mặc Đại Thành trông thấy cô liền vẫy tay, tươi cười giới thiệu với đối phương.
- "Hà tổng và Kim tổng! Giới thiệu với hai người, đây là Phó tổng giám đốc Mặc Thị cũng là cháu gái của tôi, Mặc An Lăng".
Mặc Đại Thành khẽ vỗ vai Bella, gật đầu nhìn Hà tổng và Kim tổng.
- "Cháu gái của Mặc tổng sao? Sao tôi chưa từng nghe nói thế?".
Kim tổng vuốt cằm, ánh mắt nhìn cô đầy phong tình.
- "Con bé là người nước ngoài, mới về nước làm việc thôi, các anh không biết cũng là bình thường.
Với lại nó vốn kín tiếng nên truyền thông cũng không phanh phui ra được".
Mặc Đại Thành giải thích.
- "Nhưng mà, Mặc tổng thực sự có một cô cháu gái rất khả ái đó nha".
Kim tổng chăm chú nhìn Bella, hết lòng khen ngợi.
- "Quá khen, quá khen.
Tôi nhớ là con gái của Hà tổng cũng rất giỏi, là thư ký tổng tài của Tào Thị mà".
Mặc Đại Thành tiếp tục trò chuyện.
- "Nếu không còn gì, con xin phép!".
Bella nhìn Mặc Đại Thành rồi tuỳ ý đi ra chỗ khác, uống rượu một mình.
Vẻ ngoài xinh đẹp, cuốn hút của Bella đã lọt vào mắt xanh của một vài người đàn ông gần đó.
Bọn họ chủ động lại chào hỏi, tỏ ý muốn làm quen nhưng đều bị cô qua loa cho xong chuyện.
Ở một góc khuất, Hà Ninh Dư - thư kí của Tào Dịch Thiên, cũng chính là thiên kim nhà họ Hà, đang dõi theo nhất cử nhất động của Bella với ánh mắt đầy toan tính.
Hà Ninh Dư tình cờ giáp mặt Tào Dịch Thiên rồi đem lòng ngưỡng mộ anh.
Vậy nên cô ta mới nhắm đến vị trí thư kí thân cận của anh để hằng ngày có thể gặp gỡ.
Nhưng Tào Dịch Thiên nổi tiếng băng lãnh không gần nữ sắc, cô ta làm thế nào cũng không làm anh lung lạc.
Ngờ đâu lại nhảy ra một Mặc An Lăng ngáng đường, làm cho Tào Dịch Thiên không những si mê mà còn điên cuồng theo đuổi khiến Hà Ninh Dư tức đến độ muốn phát điên.
Càng không ngờ đến Mặc An Lăng lại xuất hiện tại bữa tiệc nhỏ này, cô ta vui sướng vô cùng.
Thời cơ tốt như vậy sao cô ta không cho đối phương một bài học nhớ đời?
Nghĩ xong, Hà Ninh Dư nhân lúc Kim tổng đang đứng một mình thì đến gần, nhỏ giọng mưu mô.
- "Kim tổng! Mặc An Lăng đó là một người đẹp không dễ tìm đâu! Tôi biết chắc rằng ông có hứng thú với cô ta, có muốn tôi giúp một tay không?"
Kim tổng nghe cô ta nói thế thì sáng mắt, lòng không kìm được mà nảy sinh ý đồ.
- "Thật là cô sẽ giúp tôi?"
-"Chắc chắn!"
-"Nhưng mà làm cách nào?".
Nói đoạn Hà Ninh Dư ghé sát tai Kim tổng, thì thầm to nhỏ.
...
Bella khá cô đơn trong bữa tiệc nên cô quyết định làm bạn với rượu.
Uống hết ly thứ nhất, ly thứ hai, đến ly thứ ba thì Bella có cảm giác chao đảo, trời đất quay cuồng, xây xẩm cả người.
Tửu lượng của cô rất khá, bình thường uống hai ba ly cũng không đến nỗi này.
Quay người quan sát xung quanh.
Với kinh nghiệm của mình, rất nhanh liền hiểu ra.
Là rượu của mình có vấn đề, và chắc chắn có người đã táy máy tay chân.
Bella đặt ly rượu xuống bàn, bức tốc rời khỏi bữa tiệc.
Vừa ra khỏi đại sảnh, thần trí của cô cũng đã không còn minh mẫn.
Bỗng dưng một người đàn ông đi đến dìu đỡ cô, là Kim tổng.
Bella an tĩnh nhắm mắt, mặc cho ông ta từng bước dìu dắt cô đi vào khách sạn kế bên nơi diễn ra bữa tiệc.
Hà Ninh Dư đã đặt sẵn một phòng, chỉ chờ đưa người đến.
Cô ta đinh ninh rằng kế hoạch của mình thành công, bèn gọi điện cho Tào Dịch Thiên đến bắt gian.
Hà Ninh Dư tin sau đêm hôm nay, sẽ không còn bất cứ một Mặc An Lăng nào có thể ngáng đường mình được nữa.
Bên kia đầu dây, vì Hà Ninh Dư là thư ký riêng của anh nên Tào Dịch Thiên nghe máy, cho rằng có việc công ty.
Nào ngờ được, cô ta lại mang đến cho anh một tin giật gân.
- "Tào tổng! Anh thực sự bẽ mặt rồi, em thấy tiếc thay cho anh đó"
-"Cô có ý gì?".
Thấy giọng điệu mập mờ không rõ ràng của cô ta, Tào Dịch Thiên cau mày khó chịu.
- "Hôm nay ba em tổ chức tiệc xã giao, bạn gái anh cũng được mời đó.
Nhưng mà khi nãy em thấy cô ấy say khướt rồi cùng Kim tổng của Kim Thị tay trong tay vào khách sạn Tinh Tú kế bên nơi dự tiệc.
Anh mau đến đây đi, có gì thì ba mặt một lời"
Chẳng cần cô ta nói xong, Tào Dịch Thiên tức đến nghiến răng, ném chiếc điện thoại trong tay xuống, với lấy chiếc áo vest mặc vào, tiến quân thần tốc đến khách sạn Tinh Tú gì đó.
Còn bên này, Hà Ninh Dư vừa cúp máy thì Kim tổng vừa lúc dìu Bella đến trước cửa phòng mà cô ta đã đặt sẵn.
Ngay khi cánh cửa căn phòng đóng lại, cô ta nở một nụ cười tà ác, quay người đi về phía cửa lớn, làm điệu bộ lo lắng trong khi chờ Tào Dịch Thiên đến.
...
Gần 20 phút sau.
Tào Dịch Thiên ngay khi cùng trợ lý kiêm vệ sĩ của anh là Thượng Nguyên dừng xe trước khách sạn Tinh Tú thì bắt gặp Hà Ninh Dư cũng đang ở đó.
Cô ta làm ra vẻ khẩn trương, hối thúc anh không ngừng.
- "Tào tổng! Nhanh lên đi, em sợ là bọn họ đã..."
-"Im miệng!".
Cô ta bị anh hét lớn thì trừng mắt, không cam tâm.
Tào Dịch Thiên nhanh đi tới quầy lễ tân, rất nhanh liền biết được số phòng, là phòng 608.
Anh dùng tốc độ nhanh nhất đến phòng 608, không quan tâm Hà Ninh Dư mỏi mệt khẩn trương theo sau mà thở hổn hển.
Vừa trông thấy phòng 608, chẳng cần phải hỏi xin sự cho phép của chủ phòng, Tào Dịch Thiên liền một cước đá thật mạnh phá cửa.
Hà Ninh Dư cực kì hả hê trong lòng, nhưng khi cô ta bước vào phòng thì cảnh tượng bên trong làm nụ cười trên môi vụt tắt tức thì.
Người mà cô ta nghĩ rằng sẽ không thể giữ mình, lại nghênh ngang nằm trên giường vô tư mà đánh vài ván game trên điện thoại, quần áo chỉ hơi xộc xệch một chút mà thôi.
Ngược lại, Kim tổng kia thì khá xui xẻo, bị Bella đánh đến mức mặt mày sưng vù, mắt phải bầm tím, máu mũi cũng chảy xuống.
Thật không biết là đáng thương hay đáng trách đây?
Thấy Tào Dịch Thiên xông vào, Bella bấy giờ mới chuyển dời sự chú ý của mình sang anh.
- "Anh yêu à! Lão già này có ý đồ bất chính với em đó, anh xem mà xử đi!"
Bella không hờn không giận, thái độ bất cần vừa bấm điện thoại vừa chỉ điểm Kim tổng.
Tào Dịch Thiên nghe thế mặt không ngừng biến sắc, từ trắng chuyển sang đỏ rồi từ đỏ chuyển sang đen.
Anh tiến đến nắm lấy vạt áo của Kim tổng, gằn giọng.
- "Kim Long! Dám động vào vợ tương lai của Tào Dịch Thiên tôi, ông chán sống!".
Tào Dịch Thiên ánh mắt tựa hồ có thể phóng ra tia lửa, khiến Kim Long run cầm cập.
[Chưa gì mà đánh dấu chủ quyền kìa]
Danh phận vợ tương lai chắc chắn cao quý hơn thân phận bạn gái.
Tào Dịch Thiên uy chấn thiên hạ, ông ta sao có thể không biết? Hơn nữa, vừa rồi chính miệng anh ta thừa nhận người phụ nữ kia là hôn thê của mình, chứng tỏ ông ta đã chọc nhầm người rồi.
- "Tào tổng xin tha mạng! Tôi nào biết cô ấy là người quan trọng với ngài.
Với lại ngài xem tôi cũng không có làm gì cô ấy, xin niệm tình mà bỏ qua cho tôi đi!".
Kim Long thật sự hối hận.
Mặc An Lăng đó là tuyệt sắc giai nhân có thể khiến cho Tào Dịch Thiên thần hồn điên đảo.
Nếu biết trước, dù có cho vàng cho bạc ông ta cũng không có ngu mà đâm đầu vào đâu.
- "Trâu già khoái gặm cỏ non? Vậy thì tôi khiến ông trâu già không còn răng mà gặm"
Nói rồi anh thẳng thừng đẩy mạnh Kim Long ra, ánh mắt trịch thượng nhìn ông ta.
- "Thượng Nguyên, mang ông ta ra ngoài! Tất cả các mối làm ăn của Tào Thị và Kim Thị, toàn bộ huỷ bỏ!".
Tào Dịch Thiên có lẽ phải gắng sức để kìm chế bản thân, ngăn không cho nó bùng nổ.
Một vị đế vương cao cao tại thượng như anh hà cớ gì phải làm khó một lão già sắp gần đất xa trời.
Phải biết rằng được hợp tác làm ăn cùng Tào Thị đối với những công ty nhỏ như Kim Thị của ông ta chẳng khác nào vinh hoa phú quý dâng tận tay, nay chính anh tự tay cắt đứt toàn bộ chẳng khác nào đẩy Kim Thị vào tình thế khó khăn.
Dù sao thì trước mặt mĩ nhân, anh hùng phải oai phong lẫm liệt, với anh thế là đủ.
Nhưng nếu có thể khiến Mặc mĩ nhân vui vẻ, cho dù có xử trảm Kim Long, anh cũng sẵn lòng.
- "Vâng, Tào tổng!".
Thượng Nguyên sau khi nghe lệnh anh, lập tức nhúng tay xử lí.
- "Tào tổng, xin hãy nghe tôi giải thích! Tôi...Chính là cô ta, cũng vì cô ta nói ngon nói ngọt vào tai tôi cho nên tôi mới hành xử như thế".
Kim Long cố vùng vẫy, tay chỉ thẳng vào Hà Ninh Dư.
Nhưng cuối cùng vẫn bị Thượng Nguyên lôi ra ngoài.
- "Tào tổng! Ông ta vu hãm em, anh đừng nghe ông ta nói bậy!"
Hà Ninh Dư vừa trông thấy Tào Dịch Thiên liếc mắt về phía cô ta thì như kẻ có tật giật mình, vội vàng xua tay.
- "Đúng thế, lời nói của ông ta thực chẳng đáng tin chút nào!".
Bella vẫn thư thái nằm đó nghịch điện thoại.
Ngoài mặt cô vẫn hoà nhã, lời nói dịu êm như thế nhưng thâm tâm lại sâu như đáy biển.
- "Phó tổng giám đốc Mặc nói phải đó!".
Hà Ninh Dư thấy có người đứng về phía mình thì mừng rỡ.
- "Tôi thấy Hà tiểu thư có lòng tốt, chẳng phải cô ấy đã dẫn người đến đây hay sao?".
Bella khẽ liếc Hà Ninh Dư.
- "Đúng vậy! Tôi chỉ là thấy cô ấy bị chuốc thuốc, lại nhìn ra được Kim tổng có ý đồ xấu nên mới gọi điện kêu Tào tổng tới đây thôi"
- "Cho hỏi Hà tiểu thư vì sao biết tôi bị chuốc thuốc? Tôi uống rượu cơ mà".
Nghe đến đây Bella nhếch miệng khinh thường.
- "Ơ...tôi...tôi".
Bị đánh trúng tim đen, Hà Ninh Dư lắp bắp, khó nói thành lời.
Không đánh mà khai! Sự tự tin của Hà Ninh Dư nên để cho cái miệng của cô ta làm cho tỉnh táo lại.
- "Là vì chính cô tính kế tôi".
Biết chắc cô ta sẽ không mở miệng thừa nhận, Bella đành phải tự hỏi, tự trả lời.
- "Nhưng mà cái trò lén lén lút lút này cũng được đó, tôi suýt nữa thì trúng kế cô thật"
Lúc nhân viên tiếp rượu mang ly rượu thứ ba đến, Bella phút chốc vô tình nhận ra, trên chiếc khay đựng rượu còn vương vãi một vài hạt nhỏ trông như hạt cát.
Thật sự lấy làm tiếc, trách cô quá thông minh hay do đối phương quá vụng về đây?
Tính đa nghi đã được tôi luyện theo chừng ấy năm thời gian, Bella sao có thể không biết có kẻ giở trò.
Mà mấy cái thể loại như bỏ thuốc, chuốc say này có phải quá cổ lỗ sĩ rồi không? Thường thì sau khi bị chuốc say, bỏ thuốc xong, kế tiếp đó là những màn bắt gian cực kì máu lửa.
Nếu người ta đã có lòng, cô cũng "thuận nước đẩy thuyền".
Diễn một vở kịch nho nhỏ để người ta khỏi nhọc lòng.
Qua đó Bella còn phát hiện ra, kĩ năng diễn xuất của cô cũng "xuất quỷ nhập thần" lắm, không tồi!
- "Nè, trà xanh kia! Tôi cố tình đào hố cho cô nhảy vào, cô lại không muốn chừa cho mình đường lui.
Sao cô ngốc quá vậy?".
Bella nheo mắt, chọc ngoáy Hà Ninh Dư.
- "Hà Ninh Dư! Kể từ ngày mai cô không cần phải tới công ty nữa đâu".
Tào Dịch Thiên càng không cho cô ta có cơ hội giải thích, rời khỏi Tào Thị chính là kết cục của cô ta.
- "Anh Thiên, đừng mà! Em vì thích anh mới đến Tào Thị, anh đừng đuổi em đi mà!".
Hà Ninh Dư khóc lóc, muốn nhận lại sự thương cảm từ Tào Dịch Thiên.
- "Cô dám chuốc thuốc An Lăng của tôi, còn mạnh miệng khẩn cầu sao? Nếu lúc nãy cô ấy có mệnh hệ gì, thì cô chết chắc.
Lập tức xéo đi!".
Anh đưa ánh mắt lạnh như băng nhìn Hà Ninh Dư, nghiến răng nói cho trọn vẹn câu.
- "Cô ta thì có gì hơn em? Em đường đường là một thiên kim tiểu thư, có chỗ nào không bằng cô ta chứ!"
Hà Ninh Dư nấc nghẹn, sau đó ôm mặt chạy khỏi phòng.
Trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, nhưng Bella thái độ vẫn dửng dưng, mắt không rời điện thoại.
Tào Dịch Thiên chứng kiến một màn này, ánh mắt nham hiểm của con sói trắng nheo lại nhìn cô.
Bất chợt anh nhanh như chớp nhào đến.
- "Ưm"
Một cái ôm đầy táo bạo!
Một tư thế ngông cuồng!
Nó xảy đến một cách không ngờ tới khiến Bella đầu óc như cuồng quay, hai mắt mở to.
Nhưng rồi cô cũng nhập cuộc, cùng anh chìm đắm trong nụ hôn kiểu Pháp nồng cháy.
.....
Mãi một lúc lâu, Tào Dịch Thiên mới luyến tiếc buông cánh môi người đẹp ra, dịu dàng cùng cô ánh mắt giao nhau.
Bella cắn môi dưới, một tay chống cằm, vẻ mặt háo sắc, mỉm cười thích thú nhìn anh.
- "Đây là nụ hôn đầu của anh hả?"
- "..."
Quá khứ lẫn hiện tại, Bella có rất nhiều "hoa đào" xoay quanh.
Tình yêu đầu đời của cô cũng nằm trong số đó, dĩ nhiên nụ hôn đầu của cô cũng thuộc về người ấy, người đàn ông từng khiến Phantom đệ nhất vương một thời chao đảo, thật lòng dành nhiều tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim.
Mặc dù không thành, nhưng người ta vẫn thường nói "tình đầu khó quên", người đàn ông ấy vẫn mãi là dư vị ngọt ngào khó phai tận sâu trong trái tim cô.
- "An Lăng! Quá khứ của em có ai, anh không quan tâm.
Nhưng hiện tại và tương lai của em, anh chỉ cho phép em có anh mà thôi!"
Phải biết rằng khi vừa nhận được cuộc điện thoại của Hà Ninh Dư, lòng anh như có ngọn lửa thiêu đốt.
Anh không hề nghĩ sẽ từ bỏ cô, chỉ nghĩ rằng nếu Kim Long kia thực sự quá đáng, anh sẽ khiến cả nhà của ông ta không có cái hậu về sau.
Cho ông ta tuyệt tử tuyệt tôn luôn.
- "Tào Dịch Thiên à! Những lúc thế này anh thực đáng yêu, tôi nghĩ là tôi đã có một chút thích anh rồi đó".
Bella tính tình thẳng thắn, có sao nói vậy.
Hiển nhiên những lời này hoàn toàn là thật lòng.
Bella nói rồi, một tay đặt lên vai anh từ từ thu hẹp khoảng cách đối diện của hai người, đặt má kề má, cô hôn nhẹ vào má phải của Tào Dịch Thiên.
Người phụ nữ này, với nhan sắc này, thực sự có thể trở thành một đại yêu cơ hại nước hại dân.
Anh vì phút chủ động vừa rồi của cô mà đơ người, tim đập mạnh liên hồi.
Quả nhiên là anh hùng khó qua ải mĩ nhân!
- "Tôi về trước đây!"
Bella thấy biểu cảm của Tào Dịch Thiên như thế, vừa xoay người vừa lắc đầu cười cười.
Người đàn ông này thật đáng yêu!
......_•• to be continued ••_......