Sau khi buổi kí tặng kết thúc, nhóm Bella lên phòng thay đồ mới rồi cùng đi chơi.
Năm con người, năm khí chất khác nhau, nhưng phong cách ăn mặc thì lại rất giống nhau: áo sơ mi hoặc áo phông cùng quần tây đen, chỉ khác nhau ở chỗ màu sắc và hoa văn thôi.
Bella thì áo sơ mi xanh da trời, nút áo trên cùng cũng được tháo ra; Ginny cùng Iris thì áo sơ mi trắng kẻ sọc; Selena với áo phông đen, duy chỉ có Swan là hơi khác người: áo sơ mi đỏ chói lòa.
- "Tâm linh tương thông!"
Ginny nhìn một lượt đánh giá rồi kết luận.
Bella, Ginny, Iris, Swan và Selena không thuộc tầng lớp phụ nữ ưa chuộng giày cao gót.
Họ thích giày thể thao hơn, thoải mái lại thuận tiện, kiểu dáng cũng rất đẹp.
Là phụ nữ Âu Mỹ, họ vốn có thế mạnh về chiều cao, đặc biệt là Swan, cô cao đến 1m75.
Bây giờ mà đi giày cao gót vào, chắc đám đàn ông đó phải ngước lên trời mà nhìn chứ chẳng chơi.
- "Khoan, đeo kính râm vào chắc độ ngầu nó sẽ tăng thêm nhỉ?"
Selena nói rồi lấy ra 5 chiếc kính râm đưa cho các bạn.
Cả năm người sải bước đi ra khỏi khách sạn, đi đến đâu hút mắt người nhìn đến đó.
Thật sự khiến họ phải nể phục khí thế của năm cô gái, hào quang rực rỡ.
Nhưng khi ra đến cửa, họ lập tức đứng hình vài giây, không khỏi cau mày.
-"Quên cái đó rồi!"
-"Trời, sao mình lại bất cẩn như vậy chứ?"
Bella vò đầu bức tóc.
Sao họ có thể quên thứ quan trọng như vậy được, đầu óc bị sao ấy.
- "Lỡ rồi, giờ đi mua chứ sao?"
Bella lấy điện thoại ra gõ tìm kiếm: Nơi bán siêu xe đắt nhất thủ đô Bắc Kinh.
- "Bắc Kinh này rộng lớn biết bao, chạy qua đó mất 30 phút chứ nhiêu.
Đành bắt taxi vậy"
Quả thật, họ làm sao mà chịu được khi không có phương tiện đi lại.
Thế nên phải tìm mọi cách đón mấy em siêu xe về sống cùng, mấy cục cưng chân ái.
Nói rồi họ liền bắt ngay một chiếc xe taxi 7 chỗ.
- " Bác tài, cho chúng tôi đến nơi này!"
Bella đưa màn hình điện thoại cho tài xế xem
-"Tôi biết rồi!"
Thế là chiếc taxi lên đường hướng đến cửa hiệu siêu xe.
***
Hơn nửa tiếng sau, tại Garage Thịnh Thế...
Nơi này cực kì sang trọng, hầu như chỉ dành cho giới con nhà giàu nên khi thấy Bella cùng các bạn ăn mặc giản dị bước vào, thái độ của những nhân viên nơi đây khinh thường rõ rệt.
-"Chào quý khách! Không biết các vị muốn gì?"
[Bước vào đây không mua siêu xe thì là cái gì?]
Những suy nghĩ đó bất chợt thoáng qua đầu các cô gái.
Cô nhân viên này có phải đầu óc có vấn đề không? Khi không lại đi hỏi một câu vô nghĩa như vậy.
- "Cho chúng tôi tham quan đi!"
Iris từ tốn nói.
- "Tham quan? Chắc chỉ đi vài vòng rồi về thôi đúng không? Người như các cô làm sao mà đủ tầm với mấy cục cưng nơi đây?".
Chà, bọn nhân viên này tỏ rõ thái độ rồi đấy.
Lời cô ta vừa dứt, cả đám 5 người đen mặt.
-"Hừ! Dựa vào bản lĩnh của mấy nhân viên quèn các người thì đòi chỉnh đốn ai?"
Ginny khẽ cau mày, ngữ điệu lời nói về âm độ.
- "Tôi khuyên các người mau chóng rời khỏi đây, nếu không bảo vệ sẽ can thiệp"
Cô ta không sợ mà thậm chí còn lấn tới.
- "Haha...Cứ thử xem, nếu các người có bản lĩnh đó!"
Ginny phản bác lại.
- "Bảo vệ đâu?"
Bỗng từ đâu, quản lí của cửa hiệu chạy đến, rất vội vàng.
-" To gan, không được hỗn xược!"
-"Y La, cô có biết cô đắc tội nhầm người rồi không? Thật xin lỗi các vị, là do tôi quản lí không tốt nên mới để cô ta nói ra những lời lẽ ngu ngốc đó, tôi xin tình nguyện chịu phạt"
Vị quản lí quả quyết nói
- "Quản lí, anh đang nói gì vậy? Bọn họ chỉ là những kẻ tầm thường, nhìn cách ăn mặc là đủ biết rồi, cần gì phải lễ phép với họ?"
Y La vẫn trợn mắt, có vẻ như cô ta vẫn chưa nhận ra được vấn đề.
-"Câm miệng!"
Nói rồi vị quản lí quay sang nhìn nhóm Bella.
- "Các vị, chủ nhân đang đợi mọi người trên tầng cao nhất, xin mời theo tôi!"
Bella cùng các bạn khó hiểu, nhưng vẫn đi theo xem sao.
Vị quản lý không ngần ngại gì bỏ lại Y La đang bơ vơ không hiểu chuyện gì sau lưng, dắt nhóm Bella lên tầng cao nhất của Garage Thịnh Thế.
...
- "Mời các vị đợi ở đây, chủ nhân đang trên đường tới, có lẽ sắp đến rồi ạ!"
-"Chúng tôi có quen biết nhau?"
Bella bình thản nhâm nhi tách cà phê.
- "Chủ nhân nói tôi phải tiếp đãi các vị thật chu đáo"
Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người lóe lên tia sắc bén.
Iris dùng tay vẫy hai cái nhẹ, ý bảo là vị quản lí có thể rời khỏi.
- "Vậy tôi xin phép ra ngoài ạ!"
Nói rồi anh ta lập tức rời khỏi.
Khóe môi của mọi người cong lên một nụ cười thấy rõ.
- "Hừ, cuối cùng thì cũng đến ngày gặp lại"
***
Khoảng 5 phút sau...
Trước cửa Garage Thịnh Thế đỗ lại một dàn xe Audi vô cùng đắt tiền, lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người qua đường.
Từ chiếc xe dẫn đầu, hai vệ sĩ âu phục đen bước ra, vô cùng phong độ, dáng người cao ráo càng làm cho thú tò mò trong lòng mọi người bộc phát.
Rốt cuộc thì người này có thân phận như thế nào, nhưng nhìn cách mà bọn họ dàn trận thì có thể chắc chắn là một đàn ông.
Những giây phút sau đó, họ biết rằng mình đã sai.
Hai vệ sĩ tiến về phía sau xe...
Một cô gái trẻ xinh đẹp tầm hai mươi tuổi, một thân sơ mi trắng, quần tây đen bước xuống.
Dưới làn áo sơ trắng mỏng, thoắt ẩn thoắt hiện những bức họa bì mị hoặc trên cơ thể.
Tuy cô ấy đeo kính râm nhưng không thể che giấu được khí thế áp bức, không hề thua kém các trang tuấn kiệt, bước chân vào Garage Thịnh Thế.
Vị quản lí lúc nãy trông thấy, cùng các nhân viên nhanh chóng đứng xếp thành hai hàng, cung kính hành lễ.
- "Chủ nhân!".
Một tiếng hô đồng thanh.
Cô gái ấy chỉ gật đầu nhẹ, rồi sắc mặt u ám từng bước đi về phía Y La.
- "Chát!"
Một cái tát như trời giáng vào mặt Y La khiến cô ta lảo đảo ngã xuống mặt đất.
- "Hỗn xược! Tốt nhất là khiến cho cô ta vĩnh viễn không thể nào mà mở miệng nói chuyện được nữa, mặc cho cô ta tự sinh tự diệt"
- "Không, chủ nhân! Tôi biết tôi sai rồi, xin ngài hãy bỏ qua cho tôi!".
Y La khóc lóc, van xin.
- "Bỏ qua? Trong từ điển của tôi không có hai từ bỏ qua"
Mặc cho cô ta cầu xin, vị chủ nhân thần bí này chỉ hừ lạnh một tiếng rồi ra lệnh cho vệ sĩ xử lí.
- "Họ đâu rồi?"
-"Dạ, tôi phụng mệnh chủ nhân tiếp đãi họ thật tốt, họ đang đợi người trên tầng cao nhất ạ!"
- "Tốt!"
Nói xong, cô gái ấy ra lệnh cho đám vệ sĩ đứng đợi rồi một mình lên tầng cao nhất, theo cùng cô chỉ có hai vệ sĩ nữ mà thôi.
**"
- "Soạt!".
Tiếng cánh cửa được mở ra.
Cô gái đó cùng nhóm Bella đưa mắt nhìn nhau một lượt từ đầu đến chân, như vừa ý mà nở nụ cười thật tươi khiến hai nữ vệ sĩ đứng bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc.
-"Tái ngộ rồi!"
-"Hằng à, cậu vẫn vậy nhờ?"
Đối diện với người bạn này, thái độ của mọi người cũng cởi mở hơn.
Phải, cô gái này chính là Lưu Hằng, có thân phận không tầm thường chút nào.
Con gái của ông trùm châu Âu một thời huy hoàng, Lưu Vĩnh Kỳ.
Họ gặp nhau là do duyên số, năm Lưu Hằng 15 tuổi, chính thức là tân sinh viên của đại học Harvard thì cũng là lúc Lưu Vĩnh Kỳ bị ám sát, càng không biết do ai chủ mưu, sống chết thế nào cũng không rõ.
Trong lúc Lưu gia lâm vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Lưu Hằng cũng bị liên lụy mà thương tích đầy mình, mẹ cùng các em bị thất lạc, thế cục nguy nan nhất họ đã gặp nhau.
Bella cùng các bạn dựa vào thực lực hùng mạnh của họ, giúp đỡ Lưu Hằng.
Chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi, nhờ thế lực của ngũ đại Phantom chống lưng, Lưu Hằng đã thành công vực dậy Lưu gia một lần nữa khiến Lưu gia dần lấy lại vị thế vốn có của mình ở hắc bạch lưỡng đạo, ghi tên mình vào sử sách như một sự hồi sinh thần kỳ.
Đồng thời giúp Lưu Hằng tìm lại được mẹ cùng các em.
Thế nên, với Lưu Hằng mà nói, họ là ân nhân, họ là tri kỉ trọn đời trọn kiếp.
Cũng ngay năm đó, họ đã cùng nhau sáng lập bang hội mang tên Phượng Hoàng với trụ sở chính đặt tại Paris và cũng chính là bang phái lớn mạnh nhất thế giới ngầm châu Âu lúc bấy giờ.
Hai năm sau, tất cả cùng tốt nghiệp đại học Harvard, đành chia tay nhau.
Bella cùng các bạn rút lui khỏi bang hội Phượng Hoàng, tiếp tục gây dựng nên một huyền thoại mới ngày càng thịnh vượng mang tên: Vương triều Phantom.
Đây là tổ chức độc lập được thành lập vì mục đích bảo vệ nước Mỹ trước những nguy cơ đe dọa.
Nhiều năm qua, đã có những hoài nghi về sự tồn tại của một thế lực đặc nhiệm tinh anh âm thầm bảo vệ nước Mỹ, thế nhưng vẫn chưa ai có đủ bằng chứng để thuyết phục.
Điều này được cho là cơ mật, và có lẽ cũng chỉ có giới quan chức chính phủ Mỹ biết rõ mà thôi.
Còn Lưu Hằng, sau đó liền quay về Italia khôi phục gia tộc một cách đường hoàng, đón mẹ cùng các em về sống, đồng thời chuyển dời tổng hành dinh của bang Phượng Hoàng từ Pháp về Italia.
Một thời gian sau, Lưu Hằng tiếp tục khuếch trương thế lực của mình ra toàn thế giới, nhất là châu Á và đặc biệt là Trung Quốc hòng tìm kiếm kẻ thù khi xưa đã đắc tội Lưu gia, phá nát hạnh phúc của mẹ cô.
Phải biết rằng, Lưu phu nhân vì quá nhớ thương chồng mà tâm trạng bi đát, đau khổ dằng dặc suốt một thời gian dài.
Từ đó đến nay, họ chỉ liên lạc với nhau qua thiết bị, máy tính.
Đây là lần đầu tiên sau 5 năm, họ tái ngộ với biết bao kỉ niệm.
Dường như ai ai cũng đều thay đổi, duy chỉ có tình bạn của họ là mãi mãi bền chặt và lại càng thắm thiết hơn, mãnh liệt hơn, không dễ gì có thể tách rời.
....._ •• to be continued ••_......