Chuyển ngữ: Wanhoo

Ngoài miệng Thanh Hòa dè bỉu là thế, thực chất thì cô gặp nhiều cảnh tượng hoành tráng rồi nên cũng thấy bình thường.

Chỉ là sét từ trên giáng xuống thôi, có gì mới lạ sao?

Thế nên cô xoay người định rời khỏi đây.

Hướng đi này bị sét đánh không dùng được nữa thì đổi con đường khác.

Thanh Hòa bình thản như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong mắt người khác thì không cho là như vậy.

Cô ta và Hồ Ngọc đang đi dọc hành lang giữa hồ. Hải Thị xa hoa, gọi ngôi nhà này là phủ đệ thì chẳng bằng gọi là nhà thủy tạ trăm dặm.

Bởi vì cái hồ mênh mông này được một vị tiền bối Hóa Thần của Hải Thị đào bằng tất cả sức mạnh.

Sét đánh giữa hồ tất nhiên bị các đệ tử, tay chân của Hải Thị nhìn rõ.

Kẻ nào dám gây chuyện ở phủ đệ Hải Thị?!

"Hồ quản gia!"

"Hồ Ngọc bị tập kích?"

"Hình như do tiểu cô nương chuẩn bị rời đi gây ra."

"Giữ cô ta lại!"

Hồ Ngọc không có địa vị cao quý trong Hải Thị nhưng dẫu gì cũng là quản gia, thuộc nhóm thỉnh thoảng gặp mặt gia chủ.

Thanh Hòa thì không có bối cảnh, lại thấy cô định chuồn êm, rất nhiều người định bắt cô để báo cáo với gia chủ.

Người nói đầu tiên quát: "Đứng lại!"

Hử?

Đang nói chuyện với cô à?

Không phải đâu nhỉ.

Thanh Hòa hiếu kỳ ngoảnh lại, đập vào mắt là bóng đen lao đến.

Hóa ra người đó nhận thấy Thanh Hòa rời đi, quát một câu đồng thời quặp năm móng tay dữ tợn lao đến vồ vào vai, cánh tay và eo của cô.

Nếu đòn này thành công, không những Thanh Hòa bị vặn ngược cánh tay đè xuống dưới đất, mà cũng bị thương nặng kinh mạch.

Vậy đã sao?

Không đánh chết là được, cần gì phải quan tâm cô ta bị thương ở đâu.

Bao đời nay Hải Thị luôn làm việc bá đạo, không thích nhẫn nhịn.

Thần thức của Thanh Hòa lập tức cảm nhận được hướng không khí xao động nhưng tu vi của cô còn cạn, không thể chống trả.

Bình thường cô dành hết thời gian nghiên cứu cải thiện cuộc sống, đâu có luyện tập điều động luồng khí các thứ?

Mặc dù cô đã là tu sĩ Xuất Khiếu nhưng chỉ là cái thùng rỗng, ý thức chiến đấu cùng lắm ở cấp Trúc Cơ.

Biết có người tấn công nhưng cơ thể không phản ứng kịp.

Đổi lại là tu sĩ khác, lười biếng như cô có mà chết nghìn lần không đủ.

Nhưng đây có thật sự là vấn đề... với Thanh Hòa không?

Tạm gác hiểu lầm, Thanh Hòa thề cô không chống đỡ.

Cô chỉ giơ tay bảo vệ mặt theo quán tính.

Trong cái chớp mắt ấy, móng tay nhọn hoắt kia sắp vồ vai cô.

Nhưng đúng lúc này.

Cổ tay cô nóng lên lóe ánh sáng vàng kim, như có một con rồng lao ra quấn hông kẻ tập kích sau lưng cô, quăng mạnh kẻ đó ra tận phía hành lang xa, đập năm cột trầm hương khiến kẻ đó ngã cắm đầu xuống hồ.

Ôi chuyện này.

Thanh Hòa lắc đầu thương hại.

Liễu Thị và Hải Thị giống nhau.

Người khác tức giận: "Yêu nữ, ngươi đã làm gì!"

Vậy mà cũng trách cô?

Thanh Hòa vô tội: "Hắn đánh trước, ta không hề đánh lại."

Người đó vẫn cáu: "Không đánh lại? Vương Nhị bị ngươi đánh rơi xuống hồ chưa rõ sống chết, ngươi còn nói không đánh lại?"

Nói đến cũng lạ.

Người đàn ông vạm vỡ được gọi là Vương Nhị không thuộc tốp cao thủ nhưng cũng là tu sĩ Xuất Khiếu, là tay chân đắc lực ở Hải Thị. Tại sao lại bị tiểu cô nương nhu nhược hất văng?

Bắc Hoang Bộ Châu có thiên tài mới từ khi nào?

Họ không biết chiến tích vĩ đại trước đó của Thanh Hòa.

Bởi rõ ràng tốc độ truyền tin của các gia tộc ở Bắc Hoang không nhanh bằng tốc độ dịch chuyển của thần linh.

Hôm qua Thanh Hòa mới phá hủy bí cảnh Cốc Thánh ở Cực Bắc, đánh tàn phế rất nhiều người thừa kế của các đại gia tộc. Một đêm trôi qua, tin tức kinh hoàng đã dậy sóng nhưng vẫn chưa ảnh hưởng đến Thủy Di Đảo ở Cực Nam.

Nếu không những kẻ này sẽ không càn rỡ khi gặp thiếu nữ xinh đẹp được đồn rằng "Dáng người nhỏ bé, váy áo đẹp đẽ, tóc mai cài phượng hoàng vàng có thể gọi thiên lôi".

Bản thân Thanh Hòa cũng không biết mình đã chấn động một nửa nhóm người rất độc ác ở Bắc Hoang.

Cô không tiếp xúc nhiều với người ngoài mà còn tự cho mình là công dân chấp hành đúng pháp luật. Tự nhiên bị nhìn chòng chọc khó tránh việc bực dọc.

"Đó là pháp bảo hộ thân của ta." Giọng của cô cũng lạnh hơn: "Nếu hắn ta không ra tay thâm độc thì sẽ không bị bắn ngược."

"Chu huynh..." Vương Nhị bò ra khỏi nước, người khác kéo hắn ta lên lại cho uống mấy viên hồi xuân đan, cuối cùng cũng giúp Vương Nhị mặt tái hơn người chết có sức sống.

Hắn ta vừa trèo lên đã cay cú nói với người chất vấn Thanh Hòa: "Tiểu yêu nữ này ra tay tàn độc, ta đứt ít nhất ba bát mạch kỳ kinh!"

Mọi người xung quanh thảng thốt.

Bát mạch kỳ kinh là kinh mạch điều động linh lực chính. Đứt ba cái tức phế một nửa tu vi trong chớp mắt. Xét về lâu dài chưa chắc đã trở lại như lúc đầu.

Thiếu nữ chỉ nhấc tay đã gần như phế căn cốt của hắn ta.

Thảo nào Vương Nhị thất thố thế.

Thanh Hòa không rời mắt khỏi tu sĩ họ Chu kia: "Ta là y tu yết bảng chữa bệnh cho Hải tiểu thư. Nếu các ngươi còn buông lời dơ bẩn, chi bằng cùng ta đến nói cho ra lẽ với gia chủ."

Chu Vinh hơn ba mươi, đang tuổi tráng niên, bộ râu cắt tỉa gọn gàng trông rất chín chắn.

Trên thực tế, hắn ta khác với các tay chân, đệ tử tu tành ở Hải Thị. Hắn ta là môn khách hợp cách của Hải Thanh Minh, có danh vọng rất cao trong lớp tu sĩ Hải Thị.

Đã từng là nhân vật nổi tiếng một thời giới tu chân.

Thế nên hắn ta đè tay lại, không ra tay vội vàng.

Nhắc cũng lạ, sau khi hắn ta tỏ thái độ, tiếng huyên náo xung quanh dịu đi nhiều, thay bằng nhìn Thanh Hòa hằm hằm.

"Y tu?" Chu Vinh hỏi bình tĩnh: "Vậy cô nương có thể giải thích cho tại hạ nghe vì sao có sét đánh giữa trời quang không?"

Thanh Hòa nói: "Sét đánh từ trên trời không phải rất bình thường? Biết đâu ông trời thấy hắn ta tội nghiệt triền miên nên trừng phạt?"

"Trời phạt?" Chu Vinh mỉm cười: "Cô nương cứ nói đùa, đừng lấy thứ không tồn tại ra làm cái cớ."

Bắc Hoang là mảnh đất vô thần, hắn ta hiểu rõ Thủy Di Đảo hơn mảnh đất nào.

Nếu trời phạt có tồn tại, các bậc lão làng trong Hải Thị đã bị sét đánh từ lâu, nào có sống tốt như bây giờ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play