"Nếu như chỉ là giết người trả thù, vậy thì chẳng còn gì còn vương lại trong lòng người sống sót nhờ may mắn. Họ sẽ không hiểu lỗi lầm của người phạm lỗi."
"Họ chỉ biết vị thần thượng cổ hiện thế tàn sát danh môn đại tộc."
"Nhưng nếu ngài có thể có cái uy cái đức gì đó." Thanh Hòa được một trăm bốn mươi điểm thi đại học môn văn bỗng nhiên không nhớ nổi điển cố ấy.
"Ân uy tịnh thi, thưởng thiện phạt ác(1)."
"Đúng rồi đúng rồi, đại ý là câu đó ạ." Thanh Hòa đồng ý liên tục: "Thế thì họ sẽ vui vì mừng còn sống, họ cảm kích tấm lòng nhân ái của ngài. Cũng biết những kẻ ác làm điều khiến ngài giận nên mới bị trừng phạt."
Kế hoạch còn nhiều điểm chưa hoàn thiện nhưng thần linh biết cách này có thể làm được.
Bởi vì đó vốn là trách nhiệm của Thiên Đạo.
Cái gọi là tội ác tày trời, đất trời không dung chính là mười tội tuyệt đối không tha mà hắn đặt ra ở thời thượng cổ.
Thần linh có thể công bằng tuyệt đối nên chưa từng có ai nghi ngờ Thiên Đạo.
Miêu tả của Thanh Hòa chỉ trần tục hóa sự việc.
"Ta đã buông bỏ chức trách của thiên lý, hà cớ gì em phải quan tâm?"
Thanh Hòa trả lời ngay lập tức: "Dù sao thì Bắc Hoang Bộ Châu cũng có nghìn vạn người. Nói chung là em thấy rất phí phạm nếu không sử dụng. Chỉ cần có thêm một chút tín ngưỡng ngài thì cũng giảm bớt một chút đau khổ của ngài."
Hiện giờ chỉ còn mình cô thật lòng lo lắng, lên kế hoạch vì Phất Thần, sao cô không quan tâm cho được?
Có là quân sư quạt mo thì cũng đóng góp năng lượng.
Vậy nên mặc dù biện pháp này hơi sơ sài nhưng vẫn là cách mà cô suy nghĩ mấy đêm.
Thần linh nhìn cô: "Vậy thì tại sao trước đó em lại do dự ý định này?"
"...Nhiều người tín ngưỡng ngài, ngài không còn là thần linh của riêng em nữa."
Thanh Hòa tin rằng chỉ cần Phất Thần đồng ý gạt đi quá khứ, hòa giải với chúng sinh là sẽ nhận lại vinh quang cao thượng ngày xưa.
Hắn sẽ là Thiên Đạo được chúng sinh thờ phụng.
Rồi sẽ có người khác trong thiên hạ thành kính hơn cô, lương thiện, dịu dàng, hiểu biết hơn cô xuất hiện.
Thậm chí đó cũng có thể là một cô gái đáng yêu.
Khi đó.
Cô ở đâu?
"Em đã chuẩn bị xong tinh thần cam chịu." Thanh Hòa tự nói tự buồn vì nghĩ đến ngày ấy: "Mặc dù em đến trước nhưng có nhiều người thích Phất Thần đại nhân, em nên lấy đại cục làm trọng, đúng không ạ?"
Thật ra cô không thích chia sẻ một chút nào.
Chỉ thích được là độc nhất vô nhị.
Nhưng cô đã cam kết cứu rỗi Phất Thần thì phải đưa hắn trở thành thần linh hoàn mỹ không tỳ vết.
Hy sinh một chút sở thích cũng không sao hết.
Niềm vui cô được tận hưởng những ngày qua đã nhiều hơn niềm vui mười tám năm sống trên đời cộng lại.
"Đây là nguyên nhân em hoa ngôn xảo ngữ?"
Thần linh thấy cô gái rất bất chấp lý lẽ.
"Đừng so sánh em với người trong thiên hạ." Thần linh trả lời bình tĩnh: "Họ không xứng."
Thanh Hòa:!!!
Dù biết câu nói xuất phát từ việc Phất Thần có ghét người phàm trần nhưng nói vậy cũng sát muối vào tim quá nhỉ?
Cô cố gắng kiềm chế khoé miệng nhếch lên, nghĩ một đằng nói một nẻo: "Tóm lại sẽ có cô gái đáng yêu, dịu dàng, hiểu biết hơn em xuất hiện..."
Thần linh nhận ra cô càng ngày càng nói chuyện kỳ lạ.
"Không phải em luôn cho rằng mình có cô gái đáng yêu nhất, dịu dàng nhất, hiểu biết nhất?"
Thanh Hòa:?
Thần linh có mắt nhìn người?
"Thật ra em muốn nghe ngài khen em."
Thần linh liếc cô: "Gì?"
Thấy đúng thật là hắn định nói gì đó, Thanh Hòa lập tức có sức sống nói to: "Nói em là độc nhất vô nhị trong ngài. Bất kể ai đến cũng không thể lung lay địa vị của em. Em là thủ lĩnh các tín đồ của ngài."
"..."
Thần linh đưa mắt về, nói thản nhiên: "Khi nào em học được kính trọng thần linh thì tính."
Cô bĩu môi: "Đó là kế hoạch của em. Giờ cần ngài chọn người xứng đáng được ban thưởng ạ."
Truyền bá một chút đức độ của Phất Thần, chuyển đổi hình tượng Tà Thần sa đoạ của hắn. Thay đổi ý nghĩa của chữ "Phất" trong câu "diệt trừ tai hoạ" từ tiêu diệt trở thành mang đến phước lành(2).
"Mục tiêu cuối cùng là khiến nhà nhà khắp Tứ Đại Bộ Châu đều dán chữ "Phất" trên cánh cửa khi Tết đến xuân về, với nghĩa là phúc đến."
"Phúc đến?"
"Phước lành thông thuận. Phúc đến sau khi diệt trừ tai hoạ."
Đây là tập tục ở đất nước cô tại thế giới cũ. Cô bỗng nhớ đến và muốn mượn cách đó để phổ biến Phất Thần.
Nếu có thể truyền bá vào mảnh đất Bắc Hoang Bộ Châu vô thần vậy thì có thể truyền bá khắp Tứ Đại Bộ Châu.
Khi ấy sẽ là cảnh sắc có trong thơ Tống:
"Tiếng pháo trúc tiễn đưa năm cũ
Gió xuân đem hơi ấm vào rượu Đồ tô.
Mặt trời mọc ra, nhà nhà dần sáng
Mọi người lấy đào phù mới thay đào phù cũ."(3)(4)
Để đổi phước cho nhà nhà.
Để mang đến phúc cho nhà nhà.
Như vậy, làm sao nơi đất khách quê người không phải quê cũ?
Cô không phân tích điển cố sâu xa của chữ phúc với hắn. Nhưng thần linh có thể nghe thấy cô khao khát viễn cảnh đó, mong muốn giản dị thông qua hành động đó, cũng như kỳ vọng và lời chúc phúc chân thành mà cô đặt vào chuyến đi này.
...Thật sự là lâu rồi chưa gặp ai ngây ngô làm đến mức này chỉ để ban phúc.
Lần trước...
Hình như là lúc hắn trấn áp cơn đại hồng thuỷ càn quét Tam giới?
Hình như tập tục lễ hội đua thuyền xuất hiện sau lần đó.
"Em đã muốn vậy thì thử xem sao."
Thanh Hòa ngạc nhiên hỏi: "Ngài tìm được rồi ạ?"
"Ừ."
Cần gì phải cố tìm, trên đời có quá nhiều chấp niệm dục cầu.
Chưa chắc tất cả những người đó biết về sự tồn tại của Phất Thần. Nhưng chỉ cần họ thật lòng cầu xin trời cao rủ lòng thương thì sẽ được gửi đến Phất Thần.
Dục vọng của thế nhân sâu đậm có thể nhấn chìm thần linh trong bể dục.
Thực tế, hơn một nửa muộn phiền mỗi ngày của hắn đều đến từ bể dục này.
Thế nên đa số thời gian Phất Thần sẽ che giấu âm thanh gào thét bên tai khi tâm trạng hắn cực kỳ tồi tệ.
Họ gọi trời, có liên quan gì đến Phất Thần đâu?
...Nói chung là hắn có suy nghĩ tùy hứng như thế.
Hôm nay phá lệ dấn thân vào bể dục vì Thanh Hòa. Hắn quen nẻo thò tay vào bên trong dục niệm hỗn loạn, vớt ra một sợi chấp niệm yếu đuối, vô hại nhưng lại cứng cỏi nhất.
"Bắt đầu từ người này đi."
Sợi tinh thần nửa trong suốt nửa lấp lánh màu xanh lam quấn quanh ngón tay xanh xao của thần linh. Sợi chấp niệm sinh động, uốn lượn chầm chậm như đám mây vờn quanh ngón tay hắn.
Thanh Hòa nhìn chằm chằm, quan sát sợi chấp niệm. Cô như nhìn thấy bóng người lúc ẩn lúc hiện, hoặc như nghe thấy tiếng sóng xô bập bềnh.
"Đây là chấp niệm của ai ạ?"
"Hải Lăng La, con gái của đảo chủ Thuỷ Di Đảo, nằm ở Cực Nam của Bắc Hoang Bộ Châu." Phất Thần hờ hững đề cập tình hình của chủ nhân chấp niệm: "Ừ, vẫn ổn, chưa chết."
Kể từ khi hắn rũ bỏ trách nhiệm của Thiên Đạo, khó có nguyện vọng của thế nhân được hắn đáp lại kịp thời. Thỉnh thoảng thần linh có thức dậy trong phút chốc nhưng thường thì chỉ thấy ký chủ đã tử vong.
"À, nguyện vọng của cô ấy là gì?"
Thần linh thản nhiên nói ra nguyện vọng của cô gái: "Cô gái ấy muốn tìm tộc giao nhân."
"Giao nhân ở Thuỷ Di Đảo bị đảo chủ săn lùng, giết gần hết để chữa bệnh cho con gái."
Cô ấy muốn tìm để chữa bệnh cho mình?
Nếu là thật, nguyện vọng ích kỷ thế này mà cũng được lựa chọn, bởi vì thần linh để ý?
Cô ấy vô tội ở đâu?
Thanh Hòa có hứng thú, khẽ chau mày suy tư rồi giãn cơ mặt, nói: "Cứ đi xem trước đã!"
Giai đoạn hai của giải mã Bắc Hoang Bộ Châu, xuất phát!
_
Chú thích:
(1) Dịch nghĩa: Thưởng cho người thiện, trừng phạt kẻ ác, vừa ban ơn lại cũng tỏ rõ cái uy.
(2) Chữ Phất (祓) trong Phất Thần vừa có nghĩa là phúc, vừa có nghĩa là diệt trừ. Sau khi Thiên Đạo yên nghỉ trong Địa Cung, tiên nhân đã đặt điều sai lệch về Thiên Đạo, nên cái tên Phất Thần được người phàm trần hiểu theo nghĩa là "vị thần cần tiêu diệt". Thanh Hòa muốn sửa ý nghĩa từ "tiêu diệt thần linh" thành "thần linh mang phúc đến".
(3) Thơ của Vương An Thạch, bản dịch nghĩa của Huỳnh Chương Hưng.
(4) Đào phù: Thời cổ đại, mỗi khi Tết đến mỗi nhà sẽ treo hai tấm gỗ đào hình chữ nhật hai bên cửa lớn, hai tấm gỗ này gọi là đào phù. Sau này thay thế bằng câu đối xuân (giấy).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT