Dọn dẹp xong Tỏa Linh Điện và rồi Thanh Hòa đã có tâm trạng.
Vì thế...
"Phất Thần đại nhân ơi~"
Phất Thần cau mày: "Em lại muốn gì nữa?"
"Em không dám mổ cá, hu hu hu hu. Con cá này rõ là nhiều xương, em không muốn ăn."
Phất Thần mở mắt lại nhắm mắt, nhắm mắt lại mở mắt.
Khá lắm.
Mở mắt ra vẫn là Phất Thần đại nhân lạnh lùng, kiêu ngạo, đẹp đẽ.
Tuy hắn không nhìn thấy nhưng thông qua giọng điệu đáng trách của cô gái, hắn biết cô gái đang có biểu cảm mè nheo gian xảo thế nào.
Chẳng lẽ cô tưởng cô được phép hoa ngôn xảo ngữ không có giới hạn mỗi ngày?
"Không muốn thì đừng ăn." Thần linh lạnh lùng: "Đã muốn luyện kiếm sao lại không dính máu."
Thần linh tỏ vẻ lạnh lùng, quá trình luyện kiếm của cô bắt đầu từ mổ cá lọc xương.
Thanh Hòa tổn thương sâu đậm nói lí nhí: "Bữa cơm tân gia đầu tiên mà ngài không muốn tham gia ạ?"
Phất Thần:???
Ngay bây giờ.
Lập tức.
Quăng cô gái xấu miệng này ra khỏi Địa Cung của hắn.
Cái nhà này không chào đón cô.
Sau cùng, Thanh Hòa vẫn xắn tay áo cạo vảy cá.
Cô chỉ trêu Phất Thần thôi, cô biết mổ cá từ năm mười một tuổi rồi.
Đứa trẻ ăn nhờ ở đậu nào mà chẳng phải học nấu cơm nịnh nọt người lớn từ bé?
Hôm nay cô đã có linh lực, tay cầm dao càng thêm điêu luyện. Đừng nói là lọc xương cá trắm thành cá bơn, có bảo cô khắc tranh Phất Thần lên con cá cũng không thành vấn đề.
Tốt hơn hết không nên làm như vậy.
Nếu không cô sẽ bị Phất Thần đại nhân đuổi thật.
Thanh Hòa rửa sạch thịt thì đổ rượu gạo, thêm hành gừng tỏi, gia vị ướp.
Cá cần ướp lâu, cô ngưng tụ linh lực đóng băng cá.
"Làm thế này sẽ đẩy nhanh thời gian ướp, thịt cá sẽ ngấm hơn."
Cô giải thích cách nấu của mình với Phất Thần.
Phất Thần hờ hững đưa mắt đi nơi khác.
Hắn đâu có thắc mắc, giải thích với hắn để làm gì?
Vả lại Thanh Hòa lấy đâu là cái gan nấu nướng trong Tỏa Linh Điện?
Kể cả có nấu ở xó xỉnh của xó xỉnh... cũng không được!
Phất Thần đại nhân tinh mắt, trông chướng mắt!
...Sao cơ, nói Phất Thần đại nhân không nhìn thấy?
To gan! Em bất kính thần linh!
Tóm lại, Phất Thần quyết định sau khi cô nấu cá xong sẽ quăng cả cô và thớt ra ngoài.
Thanh Hòa không biết thần linh đang mạnh miệng thế nào trong lòng. Cô canh áng áng thời gian liền lấy cá ướp, bỏ hành gừng tỏi, thấm khô cá rồi rán vàng giòn hai mặt, vớt ra chuẩn bị cho công đoạn tiếp theo.
Bước tiếp theo vô cùng quan trọng.
Cô đảo hành gừng tỏi cho thơm, nêm nếm các gia vị... Phải nhiều đường, Phất Thần thích ngọt.
Cuối cùng là thêm vải đã bóc.
"Thơm quá." Thanh Hòa hít một hơi, con sâu thèm ăn trong mình bị thu hút bởi mùi thơm cay ngọt, không nhịn được nuốt nước miếng.
Hồn nhiên không biết ở nơi xa phía sau lưng, Phất Thần thấy cô nấu sôi dầu trong lăng tẩm của mình đã quả quyết lạnh lùng với suy nghĩ quăng cô ra ngoài.
Cuối cùng đã đến bước cuối.
Thanh Hòa cho thêm nấm kim châm, cà rốt xát mỏng, cải xanh mà cô thích ăn nhất, sau đó là thêm cá rán, cuối cùng rưới các nguyên liệu lên mặt cá...
"Thơm quá!" Cô cảm thán: "Ngon lắm đây!"
Đầu ngón tay tạo ra lửa nhỏ đốt bên ngoài thịt cá.
Phất Thần: "Nếu em cũng bỏ công bỏ sức khi tu hành thì lo gì không tiến bộ hơn?"
Thanh Hòa trả lời mà không cả ngẩng đầu: "Ngài từ bỏ ý định đó đi, đời em có tu hành cũng không dùng được."
Thần linh:???
Nói rằng tương lai cô không dùng được ngay trước mặt hắn?
Thanh Hòa chăm chú nướng cá quá nên không suy xét ngôn từ mới nói ra câu bất kính thần linh.
"Tu hành là tu hành cho em nhưng món ngon là phải chia sẻ với ngài."
"Công sức bỏ ra giống nhau ạ?"
Phất Thần chau mày, giãn ra lại nhíu chặt.
Sau cùng, niệm tình tấm lòng của cô gái, quyết định miễn cưỡng tha thứ cho câu nói bất kính của cô.
Hắn quyết định răn dạy cô, khuyên cô tích cực vươn lên theo kiểu khác.
Rõ ràng là cô nhóc vô cùng thông minh, nhanh nhạy, sao lại không cầu tiền?
Phất Thần nghĩ nên tiếp cận cuộc sống của cô, so sánh với sở thích của cô để hấp dẫn cô, giúp cô hiểu đạo lý.
Thanh Hòa tiếp lời tự nhiên: "Đúng vậy, rất thơm!"
Thần linh sầm mặt, lặng lẽ nuốt câu "giống như đạo tu hành" vào bụng.
Hắn không có tiếng nói chung với cô gái ngố này!
Lại càng sẽ không thưởng thức con cá nướng dám cả gan so sánh với đạo tu hành!
Thần linh ăn gió uống sương không cần bổ sung hoa màu ngũ cốc.
Thanh Hòa không biết tâm trạng của Phất Thần, rất có lòng rửa một bát quả vải, đổ nước dừa và cá nướng lên khay bưng qua chỗ thần linh.
Thần linh:?
Làm gì vậy, hắn quyết rồi.
Không ăn.
"Bữa cơm tân gia đầu tiên, ngài mau nếm thử đi, em vất vả lắm đó."
Thanh Hòa lau mồ hôi trên trán, hai má ửng hồng, đôi mắt đen láy chờ mong hắn.
Phất Thần: "..."
Thần linh phê bình lạnh lùng: "Thơm có hơi khác biệt."
"Thế ngài mau nếm thử đi ạ."
Thanh Hòa không ăn vội... Rõ ràng cô là người muốn ăn nhất nhưng nhịn được, hai tay chống quai hàm mong chờ thần linh nếm thử và ban thưởng.
Hình như đã có rất nhiều tiền lệ.
Cô dâng lên đồ cúng, hắn nếm thử rồi ban thưởng.
Nhưng lần này.
Dáng vẻ này.
Định nghĩa này.
Dường như có nơi nào đó khác trước.
Không cho thần linh thời gian nghĩ ngợi, Thanh Hòa thúc giục: "Ngài nếm mau đi ạ xem có ngon không."
Nước tương màu đỏ rưới trên lớp cá, mỗi một giọt tỏa ra mùi cay ngọt gay mũi. Nước dùng thơm nồng dấy lên hương thơm ngọt của quả vải trắng trong xung quanh.