Vậy là câu trào phúng của hắn bị khuôn mặt tươi cười của cô chặn đứng.
Cô gái gần như biết trong vô thức nên đáp trả tính xấu của thần linh như thế nào.
Thanh Hòa không nghe ra hắn đang mỉa mai? Hay giả vờ không nghe thấy?
Tài diễn của cô nhóc lại hay như xưa khó mà nhìn thấu.
Thật ra Thanh Hòa không nghĩ nhiều, cô còn cảm thấy Phất Thần rất thông minh. Lên tiếng nói thẳng trước, không cần cô đắn đo đau đầu phải đối đáp xã giao ra sao.
"Không phải vấn đề lớn gì." Thanh Hòa hơi xấu hổ: "Em muốn xin ngài mở Vạn Tượng Các một lúc ạ."
Vạn Tượng Các chính là tên trên sách vở của kho báu, với ý nghĩa là Thiên Đạo có muôn vàn vạn vật. Nơi đó bảo tồn các vật báu, cất giấu những gì thuộc về Phất Thần đã từng là Thiên Đạo.
Cuối cùng đã sáng dạ biết xin hắn thưởng sao?
Thần linh nghĩ lạnh lùng trong lòng rằng, rốt cuộc cũng không đòi cây dừa, cây vải không có tiền đồ nữa.
Những người khổ sở đi tìm vật báu còn lưu lại của Thiên Đạo mà biết suy nghĩ của Phất Thần lúc này e là khóc ngất.
Trên đời có biết bao nhiêu người truy tìm khổ cực báu vật của Thiên Đạo. Có người trả cái giá khủng khiếp, cửu tử nhất sinh... Dù thế đa số chỉ nhận lại ân hận suốt đời, không mấy được hồi đáp.
Thế mà Phất Thần lại thiên vị một cô nhóc tầm thường đến mức này.
Hắn không hề trách cô đòi bảo bối, chỉ trách cô không xin bảo bối sớm?
Thiên vị vậy chấp nhận được à!
Thần linh viết rõ không quan tâm trên mặt, nói: "Muốn gì tự lấy."
"Mong ngài giúp em." Thanh Hòa càng thêm ngượng ngùng: "Thật ra em muốn một cái bàn."
...?
Phất Thần không cầm được lòng nhìn cô, biểu cảm kỳ quặc biểu thị đang nghi hoặc về trí khôn của cô.
Cô nói gì?
"Vạn Tượng Các rộng quá, nhiều bảo bối quá. Có hướng dẫn tra cứu vẫn mất rất nhiều thời gian tìm. Huống hồ ngài còn không có hướng dẫn tra cứu nên em phải xin ngài tìm giúp." Thanh Hòa ủ dột: "Chỉ cần em có cách, em sẽ không xin ngài mở Vạn Tượng Các. Chẳng qua là vì bàn làm từ gỗ bên ngoài không tốt thật."
Phất Thần:?
Hắn cảm thấy không phải gỗ không tốt mà là đầu Thanh Hòa có vấn đề.
Muốn hắn mở Vạn Tượng Các kinh động bao người, thậm chí muốn hắn tự đi tìm chỉ vì cần một cái bàn???
Cô có biết lời hứa của thần linh đáng giá ngàn vàng không?
Dĩ nhiên Thanh Hòa biết.
Nhưng cô không quan tâm.
Cô gái vẫn luôn như vậy.
Hôm nay cô không lo ăn, không lo mặc, sống vui sống khoẻ. Có sưu tầm một đống châu báu thì được gì?
Số châu báu đó có thể biến ra cá nướng cay vải thiều hay thịt xào dứa cho cô à?
Vô dụng như thế chẳng bằng cho cô cái kệ để đồ đẹp hoặc là cái bàn chữ nhật dành cho hai người.
"Thế nên, kính thưa Phất Thần đại nhân tôn kính. Ngài nghĩ mà xem, Tỏa Linh Điện..." Cô dang tay miêu tả rất rộng: "...bao la đồ sộ như thế này lại không có nổi một cái bàn ăn, ngài thấy vậy mà được ạ?"
Phất Thần: "..."
Lâu nay hắn thấy rất ổn.
Thần linh ngủ say vạn năm trong đây chưa từng cảm thấy có vấn đề. Chỉ khi cô nhóc đến mới cảm thấy không được khắp nơi.
Nên nhớ rằng Địa Cung là lăng tẩm Phất Thần xây dựng cho mình.
Đích thân Thiên Đạo thiết kế, cô có hiểu được sức nặng của sáu chữ này không?
Tất nhiên, với tình hình năm ấy của Phất Thần, quả thật không cân nhắc đến tương lai sẽ có cô nhóc hoạt bát sống cùng mình. Lại càng không cân nhắc sẽ thiết kế thế nào để phù hợp cho cô sống hằng ngày.
Nhân lúc Phất Thần nản lòng thoái chí, con người lẻn vào Địa Cung sửa chữa lăng tẩm của Phất Thần. Âm thầm tạo trận pháp phong ấn. Họ sẽ không xây phòng ở, mua đồ dùng cho nơi này.
Ngoài Thanh Hòa ra, Tỏa Linh Điện rộng lớn trong lòng tất cả mọi người là nơi không cần bàn ăn.
Chỉ cần đặt quan tài là được.
Thanh Hòa khác với số đông.
Hồi đầu cô đã ngạc nhiên trước sự trống vắng, cô quạnh của Tỏa Linh Điện. Ngoài quan tài của thần linh, gần như không có đồ trang trí nào khác. Khi đó chưa thân với Phất Thần, không có cơ hội thích hợp đề cập chuyện này.
Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hoà, không đề cập thì phí lắm.
Phất Thần nhàn nhạt nói: "Nếu em thích những đồ dùng đó, Trấn Si Điện có đồ dùng của người hầu, tất cả là của em."
"Không phải cái đó."
Thanh Hòa nghiêm túc nhìn Phất Thần, sáng bừng mặt mũi, cô muốn bàn chuyện này với Phất Thần một cách nghiêm túc nhất có thể.
Nhưng giọng cô lanh lảnh nên nghe ra lại thấy đáng yêu hơn là nghiêm túc.
Phất Thần có hơi không vui.
Nhưng nghe giọng của cô... Không đúng, cô nói giọng nghiêm túc đã khiến thần linh ý thức được thái độ cương quyết của cô. Hắn hơi nghiêm túc lắng nghe ý kiến của cô gái.
"Thì là cái gì?"
"Ngài để em nghĩ xem tả thế nào..." Thanh Hòa suy nghĩ, nói: "Ngài có nhớ em từng nói em rất thích Địa Cung, coi nơi đây là nhà không?"
"Ừ."
Nhà, là từ phức tạp hắn không tài nào hiểu.
Thần linh không hiểu tình cảm mà con người phó thác vào từ này.
"Nhưng có nhà ai lại sạch sẽ, trống rỗng, không có hơi thở của sự sống?" Thanh Hòa nói: "Em từng nói em muốn nuôi chim vì em thấy nhà yên ắng quá, muốn có thêm sự sống trong nhà. Hôm nay thì thấy có thêm đồ đạc vẫn hiệu quả nhất."
Phất Thần uốn nắn: "Địa Cung có muôn vàn đồ vật, chẳng qua không trang hoàng ở Tỏa Linh Điện."
"Nhưng đồ vật có bày đầy cung điện khác mà ngài không cho phép em mang qua đây thì cũng vô nghĩa."
"Tại sao?" Phất Thần hơi chau mày không vui.
Thần linh và cô gái thân thiết, hiểu nhau hơn bất cứ ai trên thế gian.
Nhưng tư tưởng của họ luôn khác rất nhiều.
Mà thần linh tức giận vì cô gái cô chấp? Hay vì mình hiểu biết sâu rộng, đã giao thoa với biển ý thức với cô lại vẫn không sao hiểu được, không thể cùng thông suốt cảm xúc này?
Đáp án chỉ có trời mới biết.
Thanh Hòa nói: "Bởi vì em chỉ thích Tỏa Linh Điện."
Phất Thần hơi phiền não, giọng lạnh lùng hơn: "Em coi Địa Cung là nhà, sao thiên vị như thế?"
Cô gái thản nhiên nhìn hắn chăm chú, không hề giấu giếm tiếng lòng của mình.
"Bởi vì ngài chỉ ở Tỏa Linh Điện."
Thần linh: "..."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT