"Em muốn hỏi ngài mà." Thanh Hòa thử làm nũng: "Vực sâu rộng thế này cũng mất nửa ngày băng qua, em không nói chuyện với ngài thì nói chuyện với ai?"
Cô rất thích nhõng nhẽo.
Kiểu như... thiếu gì bù đó?
Bởi vì Thanh Hòa chưa từng làm nũng ở kiếp trước.
Có lẽ đã từng nhưng đó là chuyện trước sáu tuổi, cô không nhớ nhiều về ký ức ngày bố mẹ còn sống.
Sau này cô sống với họ hàng luôn phải sắm vai cháu gái ngoan ngoãn, lễ phép, thông minh.
Quyền tự do làm nũng là quyền cô có được sau khi chết, là báu vật cô nâng niu cẩn thận.
Thế nên dù lần nào Thanh Hòa cũng cười tít mắt nói chuyện rất đỗi tự nhiên nhưng thực chất cô đang lo lắng trong lòng.
Không thể nắm bắt lòng người.
Nếu có ngày Phất Thần hết kiên nhẫn thì sao?
Nếu Phất Thần cảm thấy giọng cô khó nghe, tức giận thì sao?
Cô quý trọng mối quan hệ với Phất Thần.
Vì lẽ đó Thanh Hòa biết làm nũng sẽ khuấy động bầu không khí, tăng thêm một chút cảm xúc nhưng cũng không được đi quá giới hạn.
Không ai ngoài bố mẹ ra bao dung bạn vô điều kiện.
Nhìn sắc mặt người khác mà sống là kinh nghiệm cô đúc kết trong mười hai năm ăn nhờ ở đậu.
Cô luôn chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào, chỉ cần Phất Thần có biểu hiện khó chịu sẽ uyển chuyển vớt vát, không nói những lời lỗ mãng.
Mà lần này hình như cái nhõng nhẽo của cô vẫn chưa chạm đến ranh giới cuối cùng của Phất Thần.
Bởi vì sau một lát trầm ngâm, Phất Thần bình tĩnh trả lời cô.
"Đáy vực là tâm chướng của ta."
Thanh Hòa không cầm được lòng mím môi đau khổ.
Các con cưng kia nói đáy vực rất đáng sợ, tâm chướng của Phất Thần khủng khiếp vậy sao?
"Em có thể xem không ạ?" Cô hỏi: "Tâm chướng cũng giống tâm ma sao? Nó cứ ở đó mãi ngài không khó chịu sao?"
"Con người luôn có tâm chướng." Thần linh ngắt câu: "Em cũng có."
"Ôi dời em thì kệ đi." Thanh Hòa quan tâm: "Ngài lần nào cũng khó chịu... Em thấy giải quyết được thì giải quyết sớm vẫn hơn. Em giúp được gì cho ngài không ạ?"
Lời quan tâm rời khỏi bờ môi chằng cần nghĩ ngợi.
Câu nói của cô gái trong trẻo như nước suối róc rách trong khe núi.
Nhưng...
Thần linh nói khẽ: "Em không cần phải giả vờ."
Thanh Hòa run nhẹ: "Dạ?"
"Với em quan tâm là thứ rẻ mạt nói sao cũng được?"
Thanh Hòa: "..."
Cô gái nhận được câu trả lời hơi chau mày, sau đó tầm mắt bỗng xa xăm.
Thật ra ngay khi nói xong, chưa cần nhìn biểu cảm của cô thì thần linh đã hơi... do dự.
Hắn lỡ nói bằng "uy nghiêm của thần linh" thành ra nghe rất sắc bén.
Cảm ơn những câu đáp trả sống động, phong phú của Thanh Hòa đã giúp thần linh biết cái gì là "lời nói sắc bén".
Nói chuyện như vậy sẽ khiến đối phương buồn lòng.
Thật ra hắn chỉ mong Thanh Hòa tách biệt hoàn toàn giữ muốn quan tâm và cần quan tâm.
Phất Thần không phải đứa trẻ ngốc nghếch bị tình cảm chi phối hoàn toàn lí trí.
Hoặc cũng có thể do để ý tình cảm này nên Phất Thần mới nhạy cảm bất thường, để lẫn "tạp chất" trong câu nói.
Thần linh luôn nói cô gái hiểu sai ý, khờ khạo ở mặt khác.
Nhưng đi đôi với khù khờ, cô lại có khả năng quan sát cảm xúc gần như một dạng bản năng.
Bản năng của cô biết nói sao để xoa dịu tâm trạng của hắn, nói sao để làm hắn xấu hổ, nói sao để làm hắn... đánh mất uy nghiêm của thần linh.
Cô thích nhận được phản hồi thẳng thắn từ hắn.
Ví dụ như nhõng nhẽo nhận được hài lòng.
Ví dụ như trêu cố không bị phạt.
Bởi vậy gần như cô không bỏ lỡ bất cứ cơ hội thể hiện quan tâm nào... cũng sẽ thể hiện hành động tương ứng.
Trước đây thần linh cảm thấy không có vấn đề.
Đó là trao đổi ngang giá, là một dạng khế ước bất thành văn.
Nhưng mới đây khi cô gái hỏi muốn xem tâm chướng của hắn, muốn giải quyết giúp hắn.
Thần linh muốn nói cho cô biết một sự thật.
Không phải nhận được bao nhiêu cần trả trước ngần ấy, thậm chí là trả nhiều hơn được.
Hắn đâu phải người bủn xỉn, cô không cần cẩn thận như vậy.
Nhưng không biết tại sao nghĩ thì bình thường mà lời nói ra lại... như thế.
Như châm chọc Thanh Hòa nói để vui lòng hắn.
Thần linh bối rối là thế nhưng lại vô cùng khó mở lời giải thích ý đúng.
Tâm chướng.
Nhất định do tâm chướng quấy phá.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT