Đôi mắt Thanh Hòa lóe sáng, bắt đầu tưởng tượng phong cảnh ở Vĩnh Tuyết Thành, cô còn không cho Phất Thần gợi ý, chỉ muốn tự mình đoán thôi.
"Vĩnh Tuyết Thành... chắc là tuyết rơi quanh năm nhỉ? Thế thì lạnh lắm đây. Cả tòa thành toàn màu trắng, chẳng có mấy cây cối, có khi không có màu sắc khác."
Thanh Hòa ngẫm nghĩ rồi luyên thuyên với Phất Thần: "Theo ngài em nên chuẩn bị quần áo nào nhỉ? Mặc dù em không bị ảnh hưởng bởi thời tiết, mặc gì cũng như nhau cả thôi nhưng em cứ cảm thấy nếu phối màu thêm thì sẽ rất đẹp. Ai bảo em còn là bộ mặt của ngài nữa chứ."
Ở Thủy Di Đảo là Long Nữ, thế cô có thể trở thành tiên nữ tuyết ở Vĩnh Tuyết Thành không?
Thanh Hòa nghĩ đến chi tiết gây cười nào đó, cô bỗng tự nghĩ tự cười sặc sụa.
"Thế thì em sẽ mặc váy màu trắng và lam."
Phất Thần nheo mắt nhìn cô nói cười hoạt bát, không ai trả lời cũng tự mua vui được cho mình, hắn tiện miệng hỏi vô cùng tự nhiên: "Người phàm nào cũng nhắng nhít, ồn ào cả ngày cũng không biết mệt như em sao?"
Thanh Hòa đang đắm chìm xong suy nghĩ xem phù phép trận pháp thế nào để tạo ra máy rửa bát tự động cho được rảnh tay, không cần lần nào cũng phải làm phép. Nghe thần linh nói, cô bèn nhìn về hướng hắn.
Phất Thần bình tĩnh nhìn cô: "Hử?"
Nét mặt cô gái đượm buồn như con thỏ cụp hai tai.
"Ngài muốn em yên lặng cứ việc nói thẳng." Thanh Hòa tủi thân nói: "Em không phải kiểu người phiền phức nhưng vẫn cãi cùn."
Lạ là rõ ràng cô thật thà thú nhận nhưng Phất Thần lại không hề vui vẻ, hắn chỉ liếc cô một cái rồi im lặng.
"Bực gì chứ." Thanh Hòa tủi thân lẩm bẩm: "Mới nãy còn lo em chưa vững tâm thế mà giờ lại bắt đầu cái kiểu đó."
Nghe hai câu này của cô, thần linh càng tỏ ra lạnh lùng, nét mặt cũng lạnh tanh.
"Ngài không có gì muốn nói ư?" Thanh Hòa nhìn Phất Thần, phàn nàn: "Em nói thật, ngài cần tinh tế hơn."
Thanh Hòa bỗng hết tủi hờn, phấn khởi hỏi bằng giọng cợt nhả: "Ôi chao, ngài đang tự kiểm điểm đấy ạ?"
Phất Thần: "..."
Thanh Hòa ngây ngô hỏi: "Sao vậy?"
"Không có gì."
Thần linh bình tĩnh nói: "Đáng ra ta không nên khơi thông cái miệng này."
"Không cho nói thì thôi." Thanh Hòa quen cửa quen nẻo chọn bỏ qua cãi vã: "Ngài mau qua đây xem giúp em cái váy nào hợp mặc đến Vĩnh Tuyết Thành đi ạ."
*
"Phòng thử đồ" của Thanh Hòa nằm ở Hồn Ti Điện bên cạnh.
Tất nhiên tự cô gọi là phòng thử đồ.
Hồn Ti Điện chiếm diện tích nhỏ trong tổng thể khu Địa Cung. Cung điện này cũng được xây dựng từ bạch ngọc không tì vết, trong điện treo đầy lụa mỏng bay phấp phới, Hồn Ti Điện sáng bóng trong Địa Cung lạnh lẽo, u ám.
Cũng như Trấn Si Điện là nơi các tín đồ túc trực bên linh cữu của Phất Thần, Hồn Ti Điện cũng là nơi ở của tinh linh Thiên Tằm.
Các tinh linh bé nhỏ này là chủng tộc giỏi may vá nhất Tam giới. Khi Thiên Đạo xây dựng Địa Cung, ngài đã chọn ra một nhóm Thiên Tằm tự nguyện vào đây làm công việc may quần áo.
Tiếc rằng sau biến cố mười nghìn năm trước, chưa kể bản thể của Phất Thần đại nhân không còn vương chút quyến luyến nào với trần thế, mà ngay cả hài cốt cũng không hứng thú với chuyện ăn mặc. Thế nên cũng phải mười nghìn năm rồi các tinh linh bé nhỏ này không có việc để làm.
Riêng với Thiên Tằm có bản tính thích phun tơ dệt vải, may vá quần áo, phần thưởng nhàn hạ ấy chính là cực hình.
Trước khi Thanh Hòa đặt chân vào Hồn Ti Điện, Thiên Tằm đã giăng tơ phủ vải hết nửa cung điện.
Suy cho cùng, đó chính là đỉnh cao của nhàm chán.
Ban đầu Phất Thần đã quên mất nhóm tinh tinh này, mãi đến có ngày Thanh Hòa không chịu nổi phải than thở rằng mình may vá kém, quần áo của mình không thoải mái chút nào.
Bấy giờ Phất Thần mới nhớ ra hắn có một nhóm thợ may riêng, thế nên hắn cho phép cô sử dụng tùy ý. Vậy là sau mười nghìn năm, Thiên Tằm năng lực đầy mình nhưng không có chỗ phát huy cũng tìm thấy niềm vui.
Thanh Hòa bị Thiên Tằm cầu xin nên thường xuyên dạo một vòng Hồn Ti Điện. Không hẳn lần nào cũng chọn quần áo, thi thoảng cô cũng yêu cầu Thiên Tằm may chăn, gối, đệm cho mình.
Hôm nay cô nhõng nhẽo kéo Phất Thần đến Hồn Ti Điện, cho ý kiến về trang phục xuất hành lần này.
Thiên Tằm bị sai làm việc vặt không hề bực bội, trái lại chúng còn vô cùng ân cần. Nhất là khi có Phất Thần bên cạnh, tinh linh nào cũng bay lượn xung quanh chỉ để thể hiện tay nghề trời sinh.
Hiện giờ, nhóm tinh linh màu trắng lấp lánh ánh xanh đang bay quanh người Thanh Hòa, nhả sợi tơ trong suốt để dệt nên chiếc áo khoác có mũ vừa người thiếu nữ.
Phất Thần nói: "Không thấy em xem trọng chuyến đi Thủy Di Đảo như thế này."
"Đó là vì em không ngờ sẽ xuất hiện dưới danh nghĩa Long Nữ, cũng không ngờ ngài sẽ đi ngắm biển với em." Thanh Hòa dang hai tay để tinh linh đo đạc: "Em có kinh nghiệm rồi, tất nhiên phải chuẩn bị đầy đủ."
"Nhưng mà không hiểu sao các tinh linh luôn muốn em mặc một bộ lễ phục." Thanh Hòa nói: "Cái bộ váy đỏ có đuôi váy màu đen ấy ạ, ngài có nhớ không?"
Phất Thần ngẫm nghĩ, nhất thời không nhớ nổi đó là lễ phục nào.
"Có họa tiết chìm thêu tùng bách và gợn mây đó ạ. Đẹp lắm nhưng cũng rất dày, rất nặng, phải đến mười tám lớp. Em muốn mặc một lớp ngoài thôi nhưng Thiên Tằm không cho, thế nên em vẫn chưa mặc thử."
Nhắc đến con số mười tám lớp khoa trương, cuối cùng Phất Thần cũng có ấn tượng. Phất Thần sờ cằm: "Ta nhớ rồi, đó là lễ phục sắc phong của Hậu Thổ."
Đáng lẽ nói đến đây là hết chuyện rồi, thế nhưng Thanh Hòa chợt nhớ đến câu nói của Xích Tiêu, cô hỏi: "Vị trí Hậu Thổ quan trọng lắm ạ?"
Thần linh đáp: "Hậu Thổ là tước phong của thê tử ta, tạm thời bỏ trống."
Thê tử, Phất Thần, lễ phục của Hậu Thổ...
Thanh Hòa đột nhiên nghiêm mặt: "Chết rồi."
Phất Thần bình tĩnh: "Làm sao?"
Thanh Hòa nhăn mặt: "Có tinh linh Thiên Tằm nào đó mến mộ ngài chăng, hoặc là có tinh tinh cố tình hãm hại em?"
Phất Thần muốn hiểu suy nghĩ của cô: "Tại sao em lại nghĩ như vậy?"
Thanh Hòa tỏ ra rất đỗi bái phục bản thân vì "Thần linh mà cũng không biết".
Phất Thần lạnh lùng không rời mắt khỏi cô.
"Khụ." Cô đằng hắng, nghiêm túc giảng giải câu chuyện đấu tranh nơi cung cấm: "Bắt nguồn từ một câu chuyện ở quê em. Tương truyền có hoàng hậu muốn hãm hại phi tử được sủng ái nên đã bảo cô ta mặc lễ phục của tiên hoàng hậu. Hoàng thượng có tình cảm sâu đậm với tiên hoàng hậu nên cực kỳ phẫn nộ khi thấy, hoàng thượng đã biếm phi tử được sủng ái đó vào lãnh cung."
Thanh Hòa căm tức: "Xảo quyệt, quá xảo quyệt! Không biết kẻ xấu nào muốn hãm hại em!"
Phất Thần nói: "Vị trí Hậu Thổ từ xưa đến nay đều bỏ trống."
"Dạ?" Thanh Hòa không hiểu.
Phất Thần nhắc lại: "Chưa từng có ai mặc lễ phục đó."
Mạch suy nghĩ kiểu gì vậy? Cô bảo là cô bị hãm hại, Phất Thần lại nói đó là lễ phục mới. Có khác nào ông nói gà bà nói vịt?
Thanh Hòa nhấn mạnh: "Em nói là có người hãm hại em."
Các tinh linh đang bay xung quanh dệt vải, nghe cô nhấn mạnh liền run rẩy bò rạp ra đất, chỉ sợ Thiên Đạo nổi trận lôi đình.
Phất Thần chau mày nhấn mạnh: "Vì thế ta mới nói chưa từng có Hậu Thổ."
Thanh Hòa lấy làm lạ: "Thế thì tại sao các tinh linh luôn khuyên em mặc bộ này ạ?"
Phất Thần bỗng trầm mặc.
Thám tử Thanh Hòa sờ cằm, suy đoán: "Ý của ngài là không có chuyện hãm hại, tức là các tinh linh cho rằng... em nên mặc lễ phục của Hậu Thổ, cũng có nghĩa là chúng cho rằng em là..."
"Là gì?"
Đôi mắt không tròng tối tăm của Phất Thần hờ hững nhìn cô.
Hình như có cơn gió lạnh đưa tuyết đập vào mặt Thanh Hòa, cô tiếp tục lập lờ chơi trò thám tử: "...Là gì nhỉ?"
Phất Thần thôi không nhìn nữa, chỉ nói: "Ta cho rằng em đã có câu trả lời nên mới đắc chí."
Đúng thật là lúc ở Thủy Di Đảo, cô đã rêu rao mình là tân nương của Phất Thần, nhưng lúc này sao mà nói ra câu "Thiên Tằm cho rằng em là thê tử của ngài" được.
Nghe mới kỳ lạ làm sao.
"Tóm lại em hiểu lầm là được rồi." Thanh Hòa kiên quyết: "Em đi thay đồ đây, ngài đứng đây đợi em một lúc để ngắm giúp em xem nhé."
Trước đó hai người đã hứa với nhau, thế nên Phất Thần nói: "Đi đi."
"Vâng ạ!" Thanh Hòa gọi các tinh tinh run rẩy vào phòng thử đồ bên cạnh.
Không ngờ chúng đã run rẩy lâu thế.
Xem ra lần sau chơi trò hỏi và đáp với Phất Thần cần phải để ý hoàn cảnh, tránh việc làm người lần đầu chứng kiến bị kinh hoàng.
Thanh Hòa bị váy đẹp hấp dẫn, không để ý thấy thay đổi nho nhỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT