Dịch: Wanhoo

Trực giác nói cho Thanh Hòa biết nếu còn nói thêm sẽ bị Phất Thần đại nhân răn dạy nên cô nhanh trí ngậm miệng ngay lập tức. Tuy nhiên vẫn chẳng thể ngăn được bong bóng vui vẻ trong lòng.

Phất Thần không ghen vì Tử Tô, ừm hứm~

Ngoài Tử Tô ra, mấy hôm nay Phất Thần chỉ tiếp xúc với người sống là cô, ừm hứm~

Cô là người mà Phất Thần quan tâm. Phất Thần tự định nghĩa cho ghen, ừm hứm~

Thần linh lạnh lùng nhắm mắt lại, dùng nét mặt thờ ơ để đáp lại khuôn mặt sáng bừng của cô gái. Thế nhưng ở trong thần thức, bong bóng màu cam hệt như ánh mặt trời ấm áp liên tục được tạo ra từ những con sóng dập dờn, cứ thế bay thẳng lên bầu trời.

Bong bóng chạm vào tầng mây rồi khẽ vỡ tan, nước trái cây ngọt ngào bắn ra nhuộm cam áng mây và núi băng.

Chua chua ngọt ngọt.

Không ngờ vị chua mới lấy lại đã có đất dụng võ sớm vậy.

Vui đến vậy ư? Phất Thần khó lòng hiểu được sự thay đổi tâm trạng của cô.

"Không sao hết, ngài được quyền giữ im lặng." Từ khóe mắt đến hàng mày của Thanh Hòa đều ngập tràn nét cười tự tin: "Em hiểu mà."

Phất Thần thôi không nhìn cô nữa, hắn ngồi đường hoàng, không so đo với cô.

"Ngài ăn thử một miếng đi mà." Thanh Hòa nhõng nhẽo: "Em vất vả nấu sườn xào chua ngọt bằng cả tấm lòng đó."

Phất Thần đáp: "Nếu em thích cứ việc ăn, hà cớ gì cứ phải bắt ép ta?"

"Luôn chia sẻ món ngon với thần linh mà em quan... à không. Luôn dâng món ngon cho thần linh mà em tôn kính mới thể hiện được thành ý. Chua chua ngọt ngọt ngon lắm đó, ngài ăn thử một miếng là biết liền."

Không cần thử, bởi vì Phất Thần đã thưởng thức nước trái cây chua ngọt mang sắc cam lãng mạn ở trong thần thức rồi.

Chắc chắn Thanh Hòa biết tên của loại nước trái cây đó nhưng Phất Thần không hỏi.

Họ có rất nhiều thời gian, rồi sẽ có một ngày hắn biết.

Bị Thanh Hòa nhõng nhẽo đòi hỏi, cuối cùng Phất Thần đã nhấc đũa tao nhã.

Thanh Hòa lo lắng dõi mắt chờ mong: "Ngài có cần súc miệng trước để không ảnh hưởng đến vị giác không ạ?"

Dứt lời, chỉ thấy Phất Thần lạnh lùng gác đũa.

"Ấy ấy em nói nhầm! Em sẽ không bép xép nữa ạ!"

Nhận thấy Phất Thần chẳng hề có ý đùa bỡn, Thanh Hòa vội vàng dỗ dành thần linh mãi, thần linh mới chịu ăn thử.

Nhai, nhai rồi nuốt.

Đôi mắt của Thanh Hòa chăm chú dõi theo thần linh, định nắm bắt ngay bất cứ nét mặt nào khác nhưng tiếc là Phất Thần "phòng ngự" kín kẽ quá, cô chẳng tìm thấy bất cứ sơ hở nào.

Phất Thần gác đũa, lời ít ý nhiều: "Được."

"Không nói không ngon tức là ngon!" Thanh Hòa giơ nắm tay lên cao: "Tuyệt!"

Đúng là rất được.

Thìa giấm mới uống vẫn còn đọng vị trong miệng, mặc dù sườn xào chua ngọt có ngọt đấy nhưng vị chua mạnh trong miệng vẫn khiến Phất Thần muốn chau mày.

Dù cho sau khi cắn qua lớp ngoài mềm, vị ngọt lập tức lan ra khắp khoang miệng. Sự kết hợp giữa chua và ngọt quả thật mới lạ. Miếng xương sườn được ướp đậm vị tạo ra vị ngon bất ngờ. Nhưng phải công nhận rằng ấn tượng từ thìa giấm đầu tiên đã ảnh hưởng khá nhiều.

Hiện tại thần linh đã lấy lại nhiều mùi vị nhưng vị chua đã vượt qua vị cay, trở thành vị mà Phất Thần liệt vào danh sách không cảm nhận được.

Bởi vì... thần linh không bao giờ biết ghen là gì.

*

Vạn Phương Khôn Dư Đồ là bản đồ mà chính tay Phất Thần vẽ ở thời Thượng Cổ, dùng để quan sát tổng thể đất đai khắp thiên hạ.

Do được thần linh ban phúc nên tự tấm bản đồ này cảm nhận được linh mạch, nhờ linh mạch để cập nhật chính mình. Xét từ góc độ nào đó cũng được xem là thần khí.

Thanh Hòa xem Vạn Phương Khôn Dư Đồ, kiểm tra Bắc Hoang Bộ Châu thì thấy mặc dù Thủy Di Đảo rộng lớn, cũng bao gồm nhiều ốc đảo nhưng tính cả Cốc Thánh Động Thiên thì mới chỉ chiếm một phần sáu tổng diện tích đất Bắc Hoang.

Đương nhiên, nếu chỉ xét trên nền kinh tế thì Thủy Di Đảo đã chiếm khoảng một ba Bắc Hoang. Hai phần ba còn lại bị các đại gia tộc ở Bắc Hoang kiểm soát.

"Ngài có còn dùng bản đồ này không ạ?"

Thần linh hào phóng tặng cho cô, xem xem cô định dùng nó để làm gì.

Thanh Hòa tìm cái bút than tô đen vùng đất đã chinh phục. Cô cảm thấy vô cùng thành công, hào hứng chỉ cho Phất Thần xem: "Ngài nhìn này!"

Phất Thần: "..."

Thanh Hòa đang đắc chí thì bỗng nghe Xích Tiêu ngập ngừng nói: "Bẩm Thiên Đạo đại nhân, có yêu tu gõ cửa cung, ngài có gặp không ạ?"

Thanh Hòa thông minh, hiểu ngay hàm ý của Xích Tiêu. Cậu ta cho phép cô nghe tức là Xích Tiêu muốn nói cho cô biết. Nếu không cậu ta chỉ cần hỏi riêng Phất Thần là được.

Chỉ khi Xích Tiêu muốn Phất Thần gặp nhưng Phất Thần kiểu gì cũng không muốn, thế nên mới mong cô biết để cho lời khuyên.

"Cậu nói xem yêu tu đó đến để làm gì đi."

"Yêu tu này... mong Thiên Đạo đại nhân có thể giải thoát, thậm chí có thể xóa sổ cố hương của hắn ta."

"Cố hương ư? Ở đâu vậy?"

"Hắn ta là người ở Vĩnh Tuyết Thành, Bắc Hoang."

"Ồ thế thì tiện quá." Thanh Hòa cười tít mắt: "Chúng ta đang định chỉnh lý lại Bắc Hoang mà, đúng không ạ?"

Phất Thần yên lặng nghe kẻ tung người hứng, không chêm bất cứ lời nào. Ngôn Tình Ngược

Thanh Hòa thấy vậy liền nói tiếp: "Được cậu để ý chắc là hắn ta có bí mật gì đó nhỉ?"

"Thiên Đạo đại nhân..." Xích Tiêu do dự.

"Không nói gì tức là được nói." Thanh Hòa thuyết phục Xích Tiêu bằng suy luận của mình.

Phất Thần chỉ xì khẽ chứ không phủ nhận.

Bấy giờ Xích Tiêu mới yên tâm kể tình hình thực tế:

"Vĩnh Tuyết Thành có tuyết rơi cả vạn năm ấy là thành trì có dân cư thưa thớt nhất, đất đai cằn cỗi nhất Bắc Hoang. Nhưng một trăm năm trước, Vĩnh Tuyết Thành xuất hiện hiện tượng lạ."

"Tất cả người dân đều bị vây khốn trong ngày đau khổ nhất cuộc đời, cứ chết đi lại sống lại, khó mà siêu thoát."

"Họ cầu cứu người ngoài thành, nhưng sau khi các đại gia tộc ở Bắc Hoang nhận thấy chi viện đã không cứu viện được lại còn bị mắc kẹt cùng, chúng đã kiên quyết từ bỏ."

"Quá đáng hơn, chúng còn lợi dụng hiện tượng lạ này, tạo ra ngày đau khổ cho người dân Vĩnh Tuyết Thành Phải bằng các cách như: bắt làm lô đỉnh hết lần này đến lần khác; săn giết, cướp đoạt người có linh căn hiếm thấy hết lần này đến lần khác; ngược đãi, lăng nhục người dân Vĩnh Tuyết Thành hết lần này đến lần khác..."

Xích Tiêu nói: "Yêu tu kia nghe rõ mồn một tuyên cáo của cô, biết được Thiên Đạo đại nhân đã trở lại nên hắn ta lập tức tìm đến cầu xin Thiên Đạo đại nhân che chở, và giải thoát cho người dân Vĩnh Tuyết Thành."

Thanh Hòa nghe mà chỉ biết chẹp miệng.

Mỗi khi cô cho rằng giá trị đạo đức của các đại gia tộc ở Bắc Hoang đã suy đồi xuống mức thấp nhất, thì chúng luôn có nhiều cách khiến cô càng thêm chán ghét lũ súc sinh ấy.

"Dựa theo những gì em biết về các gia tộc giàu có kia, em tin câu chuyện trên là thật." Thanh Hòa nói: "Nhưng để cho chắc chắn, em vẫn nên gặp yêu tu kia."

Nhắc mới nhớ, giao nhân cũng được xem như là yêu tu. Cô quả thật rất tò mò về yêu tu.

"Đi đi." Phất Thần nói.

Thanh Hòa lén liếc hắn.

Phất Thần không hề nói mấy câu đại loại như "Em đang dạy ta đấy à?" mà đã đồng ý ngay tức khắc làm cô thấy cứ là lạ, chẳng giống hắn gì cả.

Xem ra ăn sườn xào chua ngọt có tác dụng thật rồi.

Chua chua ngọt ngọt ngon như thế ai mà chẳng thích, không nhìn thấy ngay cả Phất Thần lạnh lùng quá đỗi cũng đổi tính đổi nết rồi à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play