Vì có câu chuyện chen ngang, bữa cơm này ngược lại Tạ Cát Tường ăn hết sức nghiêm túc.

Nàng không lại tập trung phân tích vụ án, cũng không tiếp tục tự hỏi rốt cuộc là một người gây án hay là hai người gây án có cùng điểm giống nhau, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm bàn cơm trước mắt.

Triệu Thụy thấy rốt cuộc nàng cũng ăn được một bữa cơm đàng hoàng, trong lòng ngược lại còn âm thầm cảm kích tên Trịnh Đức Nghĩa gây ra chuyện ồn ào vừa rồi, mặc kệ nói như thế nào, tiểu cô nương cũng không còn băn khoăn vào vụ án nữa.

Chờ dùng xong cơm trưa, Triệu Thụy đưa Tạ Cát Tường về nhà nghỉ trưa, sau đó liền chạy về Cao Đào Tư, thừa dịp thời gian giữa trưa dò hỏi Bạch Đồ một chút.

Bạch Đồ vẫn có thể biết được một ít việc trong thành Yến Kinh, còn Ngũ Lí Bảo ngoài thành lại không quan tâm nhiều, hơn nữa, Yến Kinh có nhiều người như vậy, Bạch Đồ cũng thật sự lo liệu không hết quá nhiều việc.

Ngô gia ở Ngũ Lí Bảo Bạch Đồ không biết, nhưng Yến Kinh Kim nhị cô nương, Bạch Đồ vẫn biết được một ít.

“Kim gia thường đi chùa Kim Đỉnh lễ Phật, thành tâm nhất chính là Kim đại cô nương, trước đó chuyện cứu được Định Quốc Công thế tử, kỳ thật cũng chỉ có một mình Kim đại cô nương ở đó, nhưng rốt cuộc trong nhà nhiều người, lời ra tiếng vào cũng nhiều, việc này vẫn bị Kim nhị cô nương biết được, kỳ thật nàng đã có trù tính từ sớm, nhất định đến Định Quốc Công phủ, đòi lại ân cứu mạng trong buổi tiệc.”

Nội tình trong đó, hôm qua ở Kim gia, bọn họ đại khái đều đã dò hỏi rõ ràng.

Bạch Đồ lại rất nghiêm túc nói: “Kim đại cô nương bị Kim nhị cô nương đoạt hôn sự, đây chỉ là việc thứ nhất, còn việc thứ hai chính là bắt Kim tam cô nương chấp nhận mối hôn sự Kim nhị cô nương không muốn, tương lai nói không chừng phải gả cho hạng người không ra gì.”

Kim gia tuy cũng không phải gia đình quan lại, ở Yến Kinh cũng là gia đình phú hộ có uy tín danh dự, hôn sự giữa bọn họ cùng Vinh Quý Đường Tưởng gia nói được một nửa, Kim nhị cô nương liền trèo lên cành cao, nhưng quan hệ với Tưởng gia lại không thể đứt.

Bởi vậy, hôn sự này tự nhiên lập tức rơi xuống người Tam cô nương.

Bạch Đồ nói: “Cũng không biết vị Kim tam cô nương này từ nơi nào nghe được Tưởng Nhị gia Vinh Quý Đường là người tính tình thô bạo, ngày thường đánh chửi nô tì thiếp thất, động một chút là thỉnh y hỏi dược, nàng sợ hãi trong lòng, không muốn gả qua chịu ngược đãi, liền thắt cổ tự vẫn cho xong việc.”

Một khuê tú nhu nhược thắt cổ trong nhà, tự nhiên là chết không thành.

Bạch Đồ thở dài: “Nàng không chết, cha mẹ còn bị đương gia Kim đại lão gia răn dạy một hồi, nói nàng hoàn toàn không có trách nhiệm, không suy nghĩ vì gia đình, từ đó về sau bị bệnh rất lâu, cho đến đầu xuân sức khỏe mới ổn lại, lúc này mới cùng đại cô nương đi chùa Kim Đỉnh dâng hương.”

Hôm qua đại cô nương cùng tam cô nương về lại Kim gia vào lúc chạng vạng, các giáo úy vẫn trông chừng, bởi vì thời gian đã hơi trễ, Triệu Thụy cũng không cùng Tạ Cát Tường đi qua đó.

Triệu Thụy nghe được từ thắt cổ, hơi hơi nhướng mày: “Nói cách khác, Kim tam cô nương đã từng treo cổ, chỉ là lúc ấy không chết.”

Bạch Đồ nói: “Kim gia tôi tớ thành đàn, khuê phòng đầy người ở đó, nàng đương nhiên không chết được.”

“Nhưng cũng thật đáng thương, Vinh Quý Đường Tưởng nhị thiếu xác thật là người như vậy,” Triệu Thụy lạnh lùng nói, “Súc sinh cũng không bằng.”

Gia đình như Tưởng gia, đương gia thiếu gia làm ra chuyện gièm pha như vậy, bình thường đều muốn cực lực che giấu, chẳng qua số mạng người nhị thiếu gia động tới quá nhiều, thế cho nên Tưởng gia thật sự không cách nào che đậy, đành phải chấp nhận tiếng xấu truyền xa.

Nếu không phải như thế, Kim tam cô nương cần gì không màng tới tuổi thanh xuân tươi đẹp, tuổi còn trẻ đã phải tìm đường chết?

Ngay từ đầu khi Kim gia bàn chuyện hôn sự cùng Vinh Quý Đường Tưởng gia, cũng không nghĩ tới cuộc sống cô nương nhà mình về sau sẽ diễn ra như thế nào.

Triệu Thụy nói: “Gia đình thương nhân, chung quy vẫn là gia đình thương nhân.”

Nhìn xem dòng dõi thư hương có nền tảng chân chính, sao có thể chọn người không ra gì làm hôn phối cho nữ nhi của mình?

Cho dù không màng tới hạnh phúc của nữ nhi, cũng không thể không màng tới thanh danh gia tộc, nếu việc này truyền ra ngoài, không biết sẽ bị bao nhiêu người mắng không màng đến huyết thống gia đình.

Người nhà đọc sách, rốt cuộc vẫn cần vài phần thể diện.

Triệu Thụy nói chuyện cùng Bạch Đồ một lát, bên ngoài có giáo úy vội vàng đi vào, bẩm báo với Triệu Thụy vài câu, Triệu Thụy cùng Bạch Đồ đều thực kinh ngạc: “Cái gì? Ngô Đại Lượng không chết?”

 
Thời điểm Tạ Cát Tường bị Hạ Uyển Thu đánh thức, còn có chút ngốc, nàng hỏi lặp lại: “Thật sự không chết?”

Hạ Uyển Thu vẻ mặt lãnh đạm, mặt không biểu tình nói: “Đúng vậy, khi Ngô Đại Lượng cầm công văn thông quan vào Phụng Thiên thành, bị giáo úy Hộ Thành Tư Phụng Thiên thành phát hiện có chỗ kỳ lạ, giữ lại so sánh với công văn Cao Đào Tư đã gửi đến trước đó, lập tức trực tiếp bắt giữ người.”

Cao Đào Tư cùng các vùng phụ cận như Phụng Thiên, Giang Lê cùng Đại Thành đều có quyền hợp tác bắt giữ phạm nhân, một lượt bồ câu đưa tin gửi tới, lập tức có thể biết người cần bắt giữ là dạng người nào, Ngô Đại Lượng chính là bị bắt như vậy, hơn nữa bên kia mới vừa bắt giữ, Cao Đào Tư bên này lập tức biết.

Hạ Uyển Thu nói với Tạ Cát Tường: “Tạ thôi quan, Bạch đại nhân bên kia có đầu mối mới, lát nữa Ngô Đại Lượng cũng sẽ bị áp giải vào kinh, đại nhân mời ngài qua đó cùng thẩm án.”

Vừa nghe đến hai chữ manh mối, Tạ Cát Tường lập tức lên tinh thần.

Nàng nhanh nhẹn đổi bộ xiêm y khác, đeo lên lưng ba lô thỏ của mình, sau đó liền bị Hạ Uyển Thu anh tư táp sảng cho ngồi trên lưng ngựa phía sau nàng.

Hạ Uyển Thu nói với nàng: “Tạ thôi quan, ôm chặt ta.”

Tạ Cát Tường: “……”

Cánh tay nàng căn bản không đủ dài, eo Hạ Uyển Thu cũng thực tinh tế, nên lúc này mới có thể miễn cưỡng nắm chặt đai lưng, ôm chặt nàng.

Vì chăm sóc Tạ Cát Tường, Hạ Uyển Thu cưỡi ngựa cũng không nhanh, một đường cơ hồ là đi từng bước một đến Cao Đào Tư, mặc dù vậy, nhưng Tạ Cát Tường vẫn cảm thấy đặc biệt hiên ngang.

“Hạ giáo úy, ngươi thật sự quá lợi hại, cái gì cũng biết!” Tạ Cát Tường được Hạ Uyển Thu đỡ xuống ngựa, thiệt tình khen ngợi một câu.

Ánh mắt Hạ Uyển Thu dao động, trên mặt nàng không hề có vui sướng khi được khen, mặt vẫn không có biểu tình.

“Đa tạ khích lệ.” Hạ Uyển Thu nhàn nhạt nói.

Tạ Cát Tường híp mắt cười, nhìn nhìn cần cổ nàng đỏ rực, không chọc nàng nữa.

Đi vào Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường chào hỏi Bạch Đồ trước, Bạch Đồ liền cười lớn tiếng nói: “Ai u Tạ nha đầu, ngươi tới thật đúng lúc, áo cưới kia cũng mới vừa tra được manh mối.”

Tạ Cát Tường ngồi đối diện Bạch Đồ, nghiêm túc nghe giáo úy bẩm báo.

Bởi vì hai bộ áo cưới quả thực giống nhau như đúc, cho nên đều được điều tra cùng một lúc, các giáo úy căn cứ theo bộ dáng áo cưới đến hỏi từng nhà, rốt cuộc hôm nay đã hỏi được xuất xứ áo cưới.

Giáo úy trẻ kia lần đầu tiên gặp mặt Triệu Thụy, ngay từ đầu lời nói còn chưa lưu loát, chờ khi Tạ Cát Tường tới, gương mặt đáng yêu tươi cười nhoáng lên, không biết như thế nào hắn lại lập tức bình tĩnh.

“Hai bộ áo cưới cùng giày vớ, đều được xuất ra từ một nhà bán trang phục,trong phố bán đồ may thêu gần Viên Môn kiều*, tên là Tuệ Hồng Trang, áo cưới loại này là kiểu dáng mới nhất, hoa văn thêu cũng xinh đẹp nhất, cô nương các gia đình bình thường thích nhất, gần đây bán rất khá.”

Giáo úy nói cho hết lời, lúc này mới hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó tiếp tục nói: “Lão bản nhớ lại, nói các nhà đến cửa hàng thường chỉ mua một bộ, nhưng đều là tân nương tử sắp thành thân tự mình đến xem, hoặc là bà bà mẫu thân tới chọn, bình thường còn cần sửa lại kích cỡ, mũ phượng cũng cần tương xứng với đồ trang sức, xiêm y đều giống nhau, nên đồ trang sức cần phải đa dạng một chút.”. truyện teen hay

Gia đình người thường thành thân, như vậy là đã rất long trọng.

Cho nên lão bản đối với người mua một hơi hai bộ áo cưới, thậm chí giày vớ đồ trang sức đều giống nhau, thật ra có chút ấn tượng.

“Lão bản nói, người mua hai bộ áo cưới chính là một người trẻ tuổi, mặc áo ngắn vải thô, tóc cũng có chút hỗn độn, bộ dáng rất có tinh thần, lão bản lúc ấy cho rằng hắn mua cho tân nương tử của ca ca, còn cho hắn mang về nhà để tân nương tử thử, nếu kích cỡ không vừa, giày có thể đổi, xiêm y cũng có thể sửa.”

Nhà này thực biết buôn bán.

“Bất quá người mua áo cưới lúc ấy rất gấp gáp, lão bản nói cái gì hắn tựa hồ cũng không nghe, chỉ vội vội vàng vàng thanh toán bạc liền rời đi, một câu cũng không nói.”

Triệu Thụy nói: “Có cho lão bản nhận người?”

Cao Đào Tư có một cao thủ họa chân dung rất lợi hại, vẽ nhân vật rất giống, Triệu Thụy cũng rất cẩn thận, cho giáo úy cầm tranh vẽ hai huynh đệ Ngô Đại Lượng, Ngô Đại Quang đi theo dò hỏi, thật không ngờ có thu hoạch ngoài ý muốn.

Giáo úy dứt khoát trả lời lưu loát: "Vâng, lão bản nhận ra người tới, hắn nói người đến mua áo cưới chính là Ngô Đại Lượng.”

Mọi người ở đây đều có chút ngây người.

Vừa rồi giáo úy tới báo, nói khi Ngô Đại Lượng đang tiến vào Phụng Thiên thành đã bị bắt, đang trên đường áp giải về kinh thành, sao việc chọn mua áo cưới lại có quan hệ với Ngô Đại Lượng?

Tạ Cát Tường như suy tư gì nói: “Khi Ngô Đại Lượng mất tích, chúng ta vốn cũng có suy đoán, Ngô Đại Lượng trên đường về nhà đụng phải hung thủ giết hại Chu Tử Quyên, hung thủ bị Ngô Đại Lượng nhìn thấy khuôn mặt, bởi vậy giết người diệt khẩu, phơi thây hoang dã, nhưng hiện tại Ngô Đại Lượng không chết, do đó suy luận này không thành lập.”

“Ngô Đại Lượng không chết, thậm chí còn một mình đi đến nơi khác, một đường lén lút, khi vào thành bị giáo úy liếc mắt một cái nhìn thấu,” Triệu Thụy trầm giọng nói, “Có khi nào hắn không phải là người bị hại, mà lại là kẻ hại người không?”

Tạ Cát Tường nghe Triệu Thụy nói xong, lập tức trầm tư.

“Đối với cái chết của Kim nhị cô nương, Ngô Đại Lượng kỳ thật có thời gian gây án, lúc ấy Ngô Đại Quang nói trước khi bọn họ nhận được tin có thuyền về, Ngô Đại Lượng cũng không ở nhà, chờ hắn đi được nửa đường mới đụng phải đệ đệ, Ngô Đại Lượng vẫn chưa nói chiều hôm đó đã đi nơi nào.”

Kim nhị cô nương chết trước lúc cấm đi lại ban đêm, Ngô Đại Lượng vừa lúc có thời gian gây án.

Nhưng đối với Chu Tử Quyên, Ngô Đại Lượng lại hoàn toàn không có thời gian, giờ Dần (3g - 5g sáng), hắn và Ngô Đại Quang cùng nhau tan làm.

Tạ Cát Tường nói như thế xong, đột nhiên nói tiếp: “Mấy manh mối về Ngô Đại Lượng, đều do Ngô Đại Quang cung cấp, nói cách khác, chúng ta chỉ có lời nói một phía từ Ngô Đại Quang.”

Đúng vậy, hắn nói mình cùng Ngô Đại Lượng gặp mặt trên đường, cũng nói Ngô Đại Lượng rời khỏi bến tàu Nam Giao vào giờ Dần, nhưng quản gia Kim Hồng Minh lại biết rất rõ, tiền công lúc đó là do Ngô Đại Quang nhận thay Ngô Đại Lượng, Ngô Đại Quang nói Ngô Đại Lượng đau bụng đi như xí, quản gia Kim Hồng Minh cũng biết hai huynh đệ này rất nhiều năm, lập tức đưa thẳng tiền công cho Ngô Đại Quang.

Như vậy, nếu lại kết hợp với việc Ngô Đại Lượng bỏ trốn ra bên ngoài, vậy hai vụ án mạng có thể suy đoán lại lần nữa không?

Không biết vì sao Ngô Đại Lượng giết Kim nhị cô nương trước, rồi lại giết hại thê tử Chu Tử Quyên, đồng thời yêu cầu Ngô Đại Quang giấu giếm thay mình, sau đó tranh thủ một thời gian, để hắn có thể chạy trốn mà không bị đuổi bắt.

Nhưng hết thảy mọi chuyện, đều phải có nguyên nhân, vậy vì sao hắn phải giết Kim nhị cô nương.

Khi Ngô Đại Lượng bị đưa đến nhà lao Cao Đào Tư, đã là lúc mặt trời lặn.

Nắng ấm lập lòe chìm nổi trong rán chiều, chiếu ra một mảnh ánh sáng muôn màu rực rỡ.

Tạ Cát Tường đi theo Triệu Thụy cùng Bạch Đồ bước xuống bậc thang, từng bước một đi vào trong nhà lao âm trầm.

Ngô Đại Lượng bị nhốt ở một phòng giam trong đó, hắn gầy ốm, da ngăm đen, tuổi còn trẻ nhưng lại không có sức sống.

Bộ dáng hắn rất giống Ngô Đại Quang, chỉ là diện mạo càng thêm tuấn lãng, mặt mày cũng càng thanh tú.

Nhưng tất cả những thứ này, đều bị hai mắt vô thần cùng đôi môi khô khốc của hắn phá hỏng, làm người đối diện hắn không sinh ra được bất cứ hảo cảm nào.

Ngô Đại Lượng vừa thấy bóng dáng Triệu Thụy, liền giống như phát điên, nhào lên nắm lấy lan can phòng giam.

Hắn gào rống: “Người do ta giết, do ta giết, cho ta giải thoát đi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play