Liễu phu nhân vừa khóc lên, cô em chồng phía sau nàng cũng khóc theo.
Người trong nhà đều là như vậy, theo lý thuyết khách đột nhiên tới cửa kỳ thật hẳn nên tránh đi, nhưng bất luận Triệu Thụy hay Tạ Cát Tường, hai người cũng chưa hoạt động nửa bước.
Tạ Cát Tường rất nghiêm túc khi phá án, vừa thấy Chúc gia đã có manh mối, người chết ở Trường Càn Lí rất có thể chính là tiểu thiếp Trì Tiểu Hà của nhà này, nàng đương nhiên không có khả năng rời đi.
Triệu Thụy bất động, là bởi vì Tạ Cát Tường còn ở nơi này, cho nên hắn tự nhiên sẽ không đi.
Chị dâu em chồng hai người này vừa khóc, hạ nhân nha hoàn quỳ trong viện cũng khóc theo thành tiếng, tiếng tụng kinh của tăng nhân bên cạnh càng lớn hơn nữa, vì thế toàn bộ Chúc gia tức khắc náo loạn, huyên náo khiến người cơ hồ đứng không vững.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, lại thấy vẻ mặt Triệu Thụy bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không để ý mấy tiếng khóc này.
Ngay khi tình huống ở tiền viện vô cùng hỗn loạn, một quản gia dáng vẻ nam tử trung niên bước nhanh từ Nguyệt môn ra ngoài, trực tiếp đi đến cạnh ma ma kia thấp giọng nói vài câu.
Nhưng ma ma kia không lập tức trả lời, nàng chỉ nhìn về phía Liễu phu nhân mặt đầy nước mắt, tựa hồ đang do dự.
Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà còn chuyện khác phải không? Nếu thật không tiện, ngày khác chúng ta lại đến cũng được.”
Bộ dạng nàng rất điềm mỹ đáng yêu, hơn nữa thái độ hiền lành, khác hẳn các quan sai khác, so với Triệu Thụy phía sau nàng hiền lành đếm không hết, bởi vậy thái độ người Chúc gia đối với nàng cũng hơi hòa hoãn một ít.
Nghe nàng hỏi như vậy, đại tiểu thư Chúc gia tuổi xấp xỉ nàng mới mở miệng hỏi nam tử trung niên vừa vội vàng tới: “Hồ quản gia, phụ thân có việc sao?”
Như thế xem ra, đại tiểu thư này vẫn có thể gánh vác việc nhà.
Ánh mắt Hồ quản gia nhẹ nhàng đảo qua Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy, thực mau liền rũ mắt xuống: “Lão gia nói nếu đã có khách quý, vậy nên mời khách quý đến nhã thất một chuyến, mặc kệ là chuyện gì, tốt nhất nên nói rõ, để tránh chậm trễ chính sự của đại thiếu gia.”
Hẳn là gia chủ Chúc gia nghe được tiếng náo loạn bên ngoài, lúc này mới mời người đi nhã thất, đỡ phải quấy rầy linh đường thanh tĩnh.
Quả nhiên, Hồ quản gia vừa mở miệng, Liễu phu nhân lập tức không còn nghẹn ngào, nàng lau khô nước mắt, nhíu mày nói với Tạ Cát Tường: “Hai vị quan gia mời theo thiếp thân đi bên này.”
Nàng nói mời riêng hai vị quan gia, chính là không muốn Triệu Hòa Trạch và Hạ Uyển Thu cùng tiến vào, Triệu Thụy mặt lạnh gật đầu, thật ra không để ý lắm.
Vì thế, liền đổi thành Hồ quản gia cùng Tôn ma ma bên cạnh Liễu phu nhân túc trực bên linh cữu, Liễu phu nhân, Chúc đại tiểu thư dẫn hai người Tạ Cát Tường băng qua Nguyệt môn, bước vào thiên viện.
Trên đường, Tạ Cát Tường nói: “Phu nhân chắc cũng sắp sinh?”
Liễu phu nhân nhẹ nhàng sờ sờ bụng, trên mặt rốt cuộc có chút ý cười: “Ừm, hài tử đã bảy tháng, rất nhanh có thể chào đời rồi, hiện tại ta cũng một lòng ngóng trông hắn ra ngoài.”
Chúc đại tiểu thư đỡ Liễu phu nhân, đi theo thở dài: “Cũng may ca ca để lại tiểu chất nhi, bằng không……”
Lời còn lại nàng chưa nói ra miệng: bằng không... Liễu phu nhân thật quá đáng thương.
Đầu xanh thủ tiết, dưới gối trống trơn, nửa đời sau phải sống như thế nào?
Tạ Cát Tường cũng cảm thán theo một câu: “Phu nhân thật không dễ dàng.”
Vừa có thai, lại vừa phải túc trực bên linh cữu, phu quân đã chết, nhưng hài tử của phu quân vẫn khỏe mạnh trưởng thành, người bình thường rơi vào hoàn cảnh như thế, chỉ sợ sẽ phát điên.
Liễu phu nhân rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo, Tạ Cát Tường chú ý tới trên tay nàng có đeo chiếc vòng quý phi xanh biếc, phẩm chất cực kỳ tốt.
“Ta và phu quân là thanh mai trúc mã, phu quân lại là biểu ca của ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu không thể làm gì đó cho chàng, ta sẽ trăm tuổi cũng không thể an nghỉ.”
Liễu phu nhân ôn nhu nói.
Nói đến nơi đây, đã tới thiên viện, Liễu phu nhân mời mọi người vào sảnh chính, Tạ Cát Tường mới phát hiện nơi này trống không, gia chủ Chúc gia vẫn chưa đến nơi này.
Liễu phu nhân mời Triệu Thụy ngồi ghế trên, còn mình ngồi tại ghế bên, giải thích một câu: “Tâm trạng phụ thân mấy ngày nay không tốt, không đứng dậy nỗi, mong đại nhân thứ lỗi.”
Nói cách khác, Chúc lão gia không thể tới gặp khách.
Triệu Thụy không nhiều lời, chỉ nói: “Trong nhà phu nhân đang làm tang sự, chúng ta cũng không quấy rầy nhiều, chỉ cần phu nhân mời vị di nương phu nhân vừa mới nói tới đây, gặp mặt một lần là được.”
Đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác, còn yêu cầu gặp di nương nhà người ta, kỳ thật có vẻ không quá thỏa đáng, nhưng Triệu Thụy đã là quan viên Đại Lý Tự, hắn gặp người là việc công, ngược lại cũng không có gì quá đáng.
Nhưng mà, Triệu Thụy vừa dứt lời, sắc mặt hai chị dâu em chồng Chúc gia lập tức đều khó coi.
Vừa lúc nha hoàn tiến vào dâng trà, đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng.
Liễu phu nhân bưng trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm: “Xin hỏi đại nhân, vì sao khăng khăng muốn gặp Trì thị? Nàng bất quá chỉ là thiếp thất nhà ta thôi, không phải nhân vật quan trọng gì.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Chúc đại tiểu thư ngồi đối diện mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Nếu phu nhân đã lên tiếng dò hỏi, chúng ta cũng không giấu giếm nữa, vị phu nhân Trì thị này của quý phủ, có khả năng liên quan đến một vụ trọng án vừa phát sinh, bởi vậy chúng ta mới riêng tới đây, mong phu nhân mời người này ra để đại nhân dò hỏi.”
Liễu phu nhân buông chén trà, vừa định nói chuyện, liền nghe Chúc đại tiểu thư bên cạnh cướp lời: “Ta biết ngay mà! Ta biết nàng ta nhất định đã phạm tội, nếu không phải nàng ăn cây táo, rào cây sung, đại ca ta sao lại……”
Liễu phu nhân lạnh giọng quát: “Thuyền Quyên!”
Chúc Thuyền Quyên đột nhiên nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu phu nhân: “Tẩu tẩu, tẩu không cảm thấy ca ca chết rất oan sao? Vốn dĩ chính do tiểu tiện nhân kia sai, vì sao không cho ta báo quan, vì sao không thể nói ra chứ?”
“Ngươi……” Liễu phu nhân nhẹ nhàng vuốt bụng, dồn dập thở phì phò.
“Ngươi không được nói nữa!” Liễu phu nhân khó khăn nói.
Đại để cũng không muốn chọc tẩu tẩu tức giận đến đau bụng, Chúc Thuyền Quyên hoảng sợ, nàng mím môi, cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm.
“Ta không nói, tẩu tẩu ngươi đừng tức giận.”
Liễu phu nhân thở dài thật sâu.
Lời đều nói đến đây, cũng không có gì để giấu giếm nữa.
Chờ Liễu phu nhân bình tĩnh lại, nàng mới ôn nhu mở miệng, trong thanh âm chứa đựng cực hạn buồn khổ.
“Phu quân chết, đều do ta sai.”
Liễu phu nhân nói như thế.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều rất bình tĩnh, bọn họ không thúc giục, chỉ an tĩnh nghe nàng kể lại.
Liễu phu nhân nói: “Phu quân ta trước đó đã từng bị thương, thân thể vẫn luôn không được tốt, ta và phu quân thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có cốt nhục, bởi vậy ta liền... liền nạp cho phu quân thêm một phòng thiếp thất.”
Thiếp thất này, khẳng định chính là Trì Tiểu Hà.
Nói đến Chúc đại thiếu gia, Liễu phu nhân lại cúi đầu gạt lệ: “Phu quân lại là người ôn hòa, cho dù thiếp thất này không hợp tâm ý hắn, nhưng cũng vì mặt mũi của ta nên đành tiếp nhận, còn Trì thị…… Trì Tiểu Hà không biết tốt xấu, hoàn toàn không màng ân tình Chúc gia chúng ta đối xử với nàng, lén có tư tình ở bên ngoài.”
Tạ Cát Tường nghe như thế, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bi thương của Liễu phu nhân.
Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nhưng vẫn có thể bởi vì cốt nhục kéo dài hương khói, bấm bụng nạp thiếp cho phu quân, còn nói việc này thành mối tình thắm thiết, tràn ngập thâm tình, Tạ Cát Tường thật sự lý giải không được.
Nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, nếu Triệu Thụy dám……
Tạ Cát Tường: “……”
Sao nàng lại tự so sánh bản thân mình vào đó? Có liên quan gì đến Triệu Thụy, bọn họ chỉ là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi, ừh, chỉ là bạn từ nhỏ!
Triệu Thụy thấy ánh mắt nàng đảo qua đảo lại trên mặt mình, cố gắng nghiêm mặt giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nhìn cái gì mà nhìn, muội dữ như vậy, ai dám nạp thiếp.”
Hai người cũng không biết vì sao đều suy nghĩ cùng một việc, nhưng vi diệu là đều không tiếp tục nghĩ nữa, không hẹn mà cùng dời ánh mắt tới trên người Liễu phu nhân.
Liễu phu nhân thoạt nhìn có vẻ là một nữ nhân rất hiền huệ, nàng xuất thân cao, đối với việc trượng phu nạp thiếp cũng xem nhẹ, thậm chí thiếp thất này của Chúc đại thiếu gia, vẫn do nàng chủ trương nạp về, bản thân Chúc đại thiếu gia cũng không hoàn toàn đồng ý.
Liễu phu nhân thở dài: “Nếu không phải phu quân ta gặp chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ không cảm thấy Trì thị có chỗ nào không tốt, nàng vốn không phải người hầu của Chúc gia ta, trước khi bước vào Chúc gia có quen người cũ cũng không có gì đáng trách, lòng nàng cũng không bắt buộc phải ở Chúc gia ta, chỉ cần nàng hầu hạ phu quân thật tốt, có thể lưu lại cho phu quân một đứa con, ta cũng đã thấy rất đủ.”
Lời này thốt ra, khí độ đương gia chủ mẫu liền xông vào trước mặt.
Tạ Cát Tường ngập ngừng một chút, đột nhiên hỏi: “Phu nhân, chẳng biết có thể hỏi một chút không, lúc ấy chọn thiếp thất, vì sao không chọn trong số người hầu Chúc gia, một hai phải tìm người ngoài?”
Liễu phu nhân cúi đầu thấm nước mắt: “Chúc gia chúng ta không phải gia đình như vậy, ma ma nha đầu quản sự gã sai vặt trong nhà, đều rất có thể diện, cho dù là người hầu, cũng đều là cô nương thanh bạch, không thể bởi vì lòng riêng của ta mà bắt người khác làm thiếp. Lúc ấy, khi ta nhờ người tìm kiếm, chỉ có hai yêu cầu, một là thân thể có thể sinh đẻ tốt, hai là phải tự mình nguyện ý.”
Chúc gia buôn bán bút mực, trong số văn nhân rất có danh tiếng, nhà bọn họ vốn không có quy củ nạp thiếp, nếu không phải Chúc đại thiếu gia xảy ra việc ngoài ý muốn, Liễu phu nhân cũng không thể đưa ra hạ sách này.
Việc này, thật ra cũng không cần nói với người ngoài.
Liễu phu nhân chỉ dừng lời nói trên người Trì Tiểu Hà: “Trì thị này ngay từ đầu còn rất thành thật, Chúc gia chúng ta giàu có, có thể cho nàng sinh sống tốt, ta cho rằng nàng sẽ luôn thành thật kiên định ở trong nhà, có thể hầu hạ tốt phu quân, ai ngờ……”
Nói tới đây, Liễu phu nhân tựa hồ rốt cuộc không nói được nữa.
Chúc đại tiểu thư bên cạnh đau lòng tẩu tẩu, lúc này vội vã mở miệng: “Ai biết tiện nhân kia vẫn luôn không quên tình nhân bên ngoài, vẫn luôn trộm tiền trong nhà đưa ra ngoài, một lần hai lần, tẩu tẩu không muốn làm lớn chuyện khó coi, không gọi hạ nhân gây khó dễ nàng, nhưng chính nàng ta được đằng chân lên đằng đầu, cuối cùng thấy trong phòng nàng không còn gì có thể trộm được, cuối cùng trộm đến phòng đại ca ta.”
Phỏng chừng cái chết của Chúc đại thiếu gia, thật sự có liên quan đến Trì Tiểu Hà.
Trong lòng Tạ Cát Tường trầm xuống, nếu Chúc gia phát hiện Trì Tiểu Hà hại chết Chúc đại thiếu gia, còn có thể để nàng yên ổn ở lại trong nhà không?
Nàng nói dễ nghe một chút là thiếp, nói không dễ nghe chính là một nô tỳ, khế ước bán thân đều ở trong tay Chúc gia, cho dù muốn chạy, cũng không có giấy tờ thân phận đứng đắn, căn bản là không có chỗ để đi.
Tạ Cát Tường rũ mắt xuống, không để suy nghĩ của mình dễ dàng tiết lộ ra ngoài.
Chúc Thuyền Quyên ngồi đối diện vẫn còn đang tức giận bất bình: “Tiểu tiện nhân đáng chết kia thừa cơ hội trộm trong phòng ngủ đại ca ta, đến khi đại ca ta bừng tỉnh ngăn cản nàng, lại bị nàng đẩy ngã xuống đất, giận công tâm trúng gió mà chết.”
Cư nhiên là Trì Tiểu Hà hại chết Chúc đại thiếu gia?
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới nét mặt tươi cười an tường của người chết ở Trường Càn Lí.
Tạ Cát Tường quay đầu, trực tiếp nhìn về phía Liễu phu nhân: “Phu nhân, nếu đúng như lời Chúc đại tiểu thư nói, vị phu nhân kia của quý phủ, hẳn vẫn còn ở trong phủ chứ? Bất luận như thế nào, vẫn nên mời ra gặp mặt một lần.”
Đối với quan phủ mà nói, ân oán của Chúc phủ chính là việc riêng của Chúc phủ, còn lần này bọn họ đến đây, là vì việc công.
Liễu phu nhân đại khái không ngờ quan gia kiên trì như thế, nàng trầm mặc một lát, rốt cuộc gọi nha hoàn tiến vào, nhẹ giọng phân phó vài câu.
“Đại nhân đừng vội, giờ phút này Trì thị ở ngay trong nhà, ta đã gọi người đưa nàng đến.”
Nàng thốt ra lời này, trong phòng khách lập tức an tĩnh lại.
Tạ Cát Tường rũ mắt, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Liễu phu nhân đoan trang, chỉ thấy nàng cúi đầu, đang thưởng thức vòng ngọc quý phi trên tay.
Trên mặt nàng ngoại trừ đau thương, ngược lại cũng không có bao nhiêu oán hận.
So với Chúc đại tiểu thư mặt đầy phẫn nộ, nàng tựa hồ vô cùng bình tĩnh.
Xác thật, mặc kệ như thế nào, Chúc đại thiếu gia cũng đã mất, nàng phẫn hận ra sao, oán trời trách đất như thế nào, đều không thay đổi được gì.
Khả năng cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, Liễu phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay, trong thanh âm có hoài niệm.
“Đây là quà năm đó khi đính hôn, phụ thân đưa cho ta, từ lúc ta mười tuổi đã mang trên tay, chưa từng tháo xuống.”
Nàng vừa dứt lời, nha hoàn vừa mới đi “mời” Trì Tiểu Hà dẫn theo hai gã sai vặt vẻ mặt kinh hoảng chạy trở về.
“Phu nhân, không thấy Trì di nương!”
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***