Hắn có uống không?
Nguyễn Quế lập tức có chút hoảng hốt, ngay cả Nguyễn Liên Nhi cũng lâm vào trầm tư.
Hai người tựa hồ đều không nhớ, Nguyễn Đại rốt cuộc có uống rượu không, hoặc là nói, bọn họ cũng chưa tận mắt nhìn thấy hắn uống rượu.
Nhưng Nguyễn Quế mơ hồ không lâu, hắn tỉnh táo lại rất nhanh, đôi mắt lộ ra kiên trì: “Đại nhân, có chuyện gì khác phải không, cho nên đại nhân lại hỏi học sinh về tình cảnh ngày hôm qua? Lúc này không liên quan đến nương ta, mà là hắn?”
Ngay cả từ cha, hắn cũng không nguyện ý gọi.
Triệu Thụy thở dài: “Còn nhờ các ngươi cẩn thận nhớ lại, Nguyễn Đại rốt cuộc có uống rượu thuốc không.”
Một bình rượu thuốc này, hiển nhiên không thoát được liên can đến cái chết của Nguyễn Đại, nếu nói vết thương trí mạng trên đầu là nguyên nhân cuối cùng dẫn đến cái chết của hắn, thì rượu thuốc có chứa tiên linh tì cũng là một trong các nguyên nhân.
Không có tiên linh tì, có lẽ cuối cùng Nguyễn Đại cũng không chết được.
Nhưng uống một bình rượu thuốc này, rốt cuộc có phải là ngoài ý muốn không?
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt kiên định của Nguyễn Quế, từ trên người hắn cùng Nguyễn Liên Nhi, tựa hồ nhìn không ra sơ hở.
Đôi tỷ đệ này đều vẫn là hài tử, hiện giờ cha mẹ đột nhiên qua đời, hai người lập tức thành cô nhi, nói đến đã rất đáng thương.
Nhưng …… Xử án không thể dựa vào đồng tình.
Nếu Lâm Phúc thẩm còn trên đời, như vậy Nguyễn Đại chết, người được lợi ích lớn nhất chính là ba mẫu tử Nguyễn gia.
Đôi mắt Triệu Thụy nhìn chằm chằm Nguyễn Quế, không hề chớp mắt.
Nhưng biểu tình của Nguyễn Quế không hề thay đổi, phảng phất như hắn đang cố nhớ lại, thật lâu sau, mới chậm rãi mở miệng: “Lúc ấy tình huống trong nhà rất loạn, hắn vẫn luôn nắm chặt bình rượu kia trong tay, không chỉ dùng nó đánh tỷ tỷ, còn đánh lên cánh tay ta, đại nhân có thể kiểm tra vết thương.”
Hắn dứt lời, vén ống tay áo lên, để mọi người xem vết bầm trên cánh tay hắn, miệng vết thương kia là hình tròn, màu xanh tím, có thể thấy lúc ấy Nguyễn Đại xuống tay không nhẹ.
Triệu Thụy không mở miệng.
Nguyễn Quế rũ đôi mắt xuống, tiếp tục nói: “Hắn đoạt rượu thuốc, lại muốn lấy tất cả bạc vụn nương ta cất giấu, sau đó liền muốn đi. Nhưng đó là phí nhập học tháng sau của ta, tỷ tỷ không chịu cho hắn, hắn lại muốn đánh tỷ tỷ.”
Nguyễn Quế thở sâu: “Lúc ấy ta tức giận công tâm, cũng không nghĩ nhiều được, liền vung cái ghế dựa trong viện lên, ném tới sau lưng hắn, nhưng hắn cao to, lập tức phát hiện được động tác của ta, một chân đá nát cái ghế.”
Như thế nghe ra, phụ thân với con cái trong nhà giống như kẻ thù, một chút thân tình đều không có.
Nguyễn Quế nói tới đây, Nguyễn Liên Nhi lại ào ào khóc lên.
Mẫu thân không còn nữa, bọn họ sắp bị một phụ thân như vậy quản, cuộc sống tương lai quả thực tối tăm.
Tạ Cát Tường đột nhiên mở miệng: “Quế ca nhi, ngươi muốn đánh Nguyễn Đại lại bị hắn phát hiện, hắn khẳng định tức giận, nhất định sẽ đánh lại, nhưng thoạt nhìn các ngươi……”
Thoạt nhìn không có vết thương nào khác.
Nguyễn Quế đột nhiên cười lạnh ra tiếng: “Bởi vì lúc ấy vang lên tiếng trống báo.”
Tạ Cát Tường lập tức liền hiểu ra, trống chiều chuông sớm, buổi tối vang lên tiếng trống, liền chứng minh sắp cấm đi lại ban đêm, bởi vậy Nguyễn Đại phải chạy nhanh về Tô trạch.
Nguyễn Quế nói tiếp, chứng thực suy đoán của Tạ Cát Tường.
“Đến lúc hắn phải trở về cái nhà ấm áp mỹ mãn của hắn, buổi tối cũng không thể ở lại cái nhà nát này của chúng ta, cái viện khiến người nhìn chán ghét này.”
Tạ Cát Tường phối hợp thở dài.
Nguyễn Quế thấy tỷ tỷ khóc không kiềm chế được, liền lấy khăn từ trong tay áo ra, để nàng lau mặt.
“Đừng khóc.”
Nguyễn Liên Nhi cũng không ngẩng đầu lên, yên lặng lau mặt.
Nguyễn Quế lúc này mới ngẩng đầu, hắn nhìn nhìn Tạ Cát Tường, mới nhìn Triệu Thụy nói: “Đại nhân, Cát Tường tỷ, ta…… thật sự không biết, cha ta rốt cuộc có uống cái rượu kia không nữa.”
“Đêm qua rốt cuộc đã xảy ra cái gì, ta cùng tỷ tỷ đều đã nói rành mạch, xin đại nhân minh giám.”
Nguyễn Quế đứng dậy hành lễ với Triệu Thụy, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Về đoạn Nguyễn Đại chửi bới Lâm Phúc thẩm, Nguyễn Quế không nói rõ, mà Nguyễn Liên Nhi cũng không muốn nhắc lại, Lâm Phúc thẩm đã đi, bọn họ không muốn lại làm mẫu thân chết không nhắm mắt.
Triệu Thụy gật gật đầu, hắn nhìn Triệu Hòa Trạch nói vài câu, Triệu Hòa Trạch liền đi ra ngoài tìm Ân Tiểu Lục lại đây.
Nguyễn Liên Nhi biết Ân Tiểu Lục, đột nhiên thấy tiểu ngỗ tác này, sắc mặt lập tức thay đổi: “Sao Ân đại nhân lại tới nữa.”
Tạ Cát Tường nhìn nhìn Triệu Thụy, Triệu Thụy hướng nàng gật gật đầu, Tạ Cát Tường mới nói: “Có chuyện, vẫn muốn nói rõ với hai ngươi.”
Nguyễn Quế không biết vì cái gì, chỉ cảm thấy trong lòng nôn nóng, hắn hấp tấp ngẩng đầu, nhìn về phía đôi mắt bình tĩnh không gợn sóng của Tạ Cát Tường.
Giờ khắc này, tim Nguyễn Quế đập bang bang.
Hắn cảm giác có lẽ mình đã đoán được cái gì, nhưng hắn lại không dám xác nhận, cho đến khi rốt cuộc Tạ Cát Tường nói ra câu kia, hắn mới lặng yên nhẹ nhàng thở ra.
Tạ Cát Tường trầm giọng nói: “Đã tra được, sáng nay Nguyễn Đại đã chết tại Tô trạch ở hẻm Hương Cần, hiện đã mang về Nghĩa Phòng, đang chuẩn bị nghiệm thi.”
Sắc mặt Nguyễn Quế như thường, chỉ là so với lúc nãy thì có thêm một ít đau xót, còn Nguyễn Liên Nhi kinh hô ra tiếng: “Cát Tường tỷ tỷ, ngươi nói cái gì?”
Tạ Cát Tường nhìn nhìn Nguyễn Quế, thấy hắn rũ đôi mắt xuống, liền nói với Nguyễn Liên Nhi: “Liên Nhi, phụ thân ngươi…… Sáng nay đã chết, hai ngươi nén bi thương.”
Nguyễn Liên Nhi ngơ ngác nhìn nhìn Nguyễn Quế, theo bản năng nắm lấy tay hắn: “Quế ca nhi, hắn đã chết, hắn đã chết... ha ha ha.... ô ô.”
Nguyễn Liên Nhi ngay lúc đầu cười, rồi sau đó vừa cười vừa khóc, nàng túm chặt Nguyễn Quế, trên mặt vui buồn đan xen, làm người ta nói không rõ cảm xúc.
Nguyễn Quế nhìn tỷ tỷ như phát điên, hốc mắt cũng đỏ theo, hắn vươn tay trái, nhẹ nhàng vỗ sau lưng tỷ tỷ: “Đúng vậy, hắn không còn nữa.”
Nguyễn Đại không còn trên đời, không còn ai đánh chửi bọn họ, cũng không còn ai cả ngày về nhà tác oai tác quái, lấy bạc mẫu thân tỷ tỷ dùng mồ hôi nước mắt đổi về, để đi nuôi tiểu thiếp.
Nhưng mẫu thân cũng không còn nữa, nàng không chờ được ngày này.
Giải thoát không? Xác thật như được giải thoát.
Nhưng thống khổ không? Cũng vẫn có một chút thống khổ, bọn họ rốt cuộc chỉ mới mười mấy tuổi, trong vòng một ngày chịu nỗi đau mất song thân, thành cô nhi, nỗi đau trong lòng, người khác hoàn toàn không thể lý giải, cũng hoàn toàn không thể đồng tình.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***
Tạ Cát Tường thở dài, để cho bọn họ khóc như vậy một lát, chờ Nguyễn Liên Nhi từ từ bình tĩnh lại, Nguyễn Quế mới hồng con mắt nhìn về phía Ân Tiểu Lục: “Cho nên, cần chúng ta ký tên sao?”
Ân Tiểu Lục tiến lên, lại nhìn Nguyễn Liên Nhi nói: “Bởi vì muốn nghiệm thi, cho nên còn phiền hai vị ký thêm một bản Nghiệm Thi Cách mục.”
Tuy hai người đột nhiên thành cô nhi, nhưng Nguyễn Liên Nhi đã mười sáu tuổi, có thể làm chủ hộ, đợi khi Nguyễn Quế mười sáu, lại đổi thành Nguyễn Quế làm chủ hộ.
Cho nên, hai người vẫn có thể tiếp tục ở tại số 17 hẻm Thanh Mai, tiếp tục sinh sống.
Nguyễn Liên Nhi không hé răng, Nguyễn Quế nói: “Vị đại nhân này, tỷ tỷ của ta cảm xúc không tốt, ta ký thay được không?”
Hắn là người đọc sách, cũng có học luật Đại Tề, cho nên Ân Tiểu Lục cũng không cần giải thích, để tự mình hắn xem.
Nguyễn Quế ký rất nhanh: “Ta muốn đi xem cha mẹ.”
Hắn bình tĩnh nói.
Chờ đoàn người đi vào Nghĩa Phòng, Tạ Cát Tường vẫn dẫn Nguyễn Liên Nhi theo bên người, thấp giọng hỏi nàng: “Ngươi còn muốn đi vào sao?”
Nguyễn Liên Nhi trầm mặc một lát, nói: “Rốt cuộc là cha mẹ ruột, vẫn nên gặp một lần.”
Tạ Cát Tường không nhiều lời, mà Triệu Thụy lập tức nhìn Nguyễn Quế nói: “Nhà các ngươi ở hẻm Thanh Mai, có một chỗ che mưa chắn gió, bất quá quan phủ cũng sẽ xem xét phát trợ cấp cô nhi, đến lúc đó bản quan để người đăng ký cho các ngươi, sau đó nếu có thể nhận, mỗi quý ngươi đến Hộ Thành Tư nhận đi.”
Đây là điều luật Kiến Khang đế mới lập ra trong Đại Tề, cũng làm rất nhiều người không cha không mẹ, hoặc là người góa bụa không con không cháu có thể sống sót.
Nguyễn Quế không ngờ Tả Thiếu Khanh đại nhân nhìn có vẻ lạnh lùng lại cẩn thận như thế, thấp giọng nói: “Tạ đại nhân.”
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn thiếu niên lang vừa gầy vừa ra dáng người lớn này.
Hắn nói: “Mất đi cha mẹ cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là tự ngươi đánh mất sức mạnh phấn đấu, con người một khi không có ý chí chiến đấu, vậy rốt cuộc không được thành người.”
Nguyễn Quế chấn động trong lòng.
Hắn chỉ cảm thấy đáy mắt ấm áp, yết hầu nghẹn ngào, nước mắt vừa mới thu hồi, trong khoảnh khắc lại muốn phát tiết ra ngoài.
Nhưng hắn không muốn khóc.
Nguyễn Quế cúi đầu lau mạnh đôi mắt: “Đại nhân ân cần dạy bảo, học sinh khắc trong tâm khảm, suốt đời không quên.”
Triệu Thụy nhàn nhạt gật gật đầu, một lát sau, hắn ngước mắt nhìn về phía Hình Cửu Niên, Hình Cửu Niên hiểu ý mở cửa Nghĩa Phòng.
Giờ phút này, ba giường Nghĩa Phòng đã dùng hết hai giường, không biết có phải Hình Cửu Niên đặc biệt thương tiếc hay không, hắn lại đặt phu thê hai người ở hai giường liền nhau.
Trên người hai người đều che vải bố trắng, thân thể không hề phập phồng, thoạt nhìn như vô cùng an tường.
Nguyễn Quế nắm chặt cánh tay tỷ tỷ, sợ nàng té xỉu: “Nhìn phụ thân trước đi.”
Ân Tiểu Lục tiến lên, xốc vải bố trắng trên người Nguyễn Đại lên, trong phút chốc, vẻ mặt dữ tợn của Nguyễn Đại lộ ra trước mặt, hắn không chỉ có biểu tình dữ tợn, tay chân cũng hơi có chút vặn vẹo, thoạt nhìn rất quái dị.
Nguyễn Quế vừa thấy bộ dáng của hắn, sắc mặt tức khắc thay đổi.
Triệu Thụy liếc hắn một cái: “Rốt cuộc vì sao Nguyễn Đại chết, chờ lúc kết án lại báo cho người nhà biết cùng bản Nghiệm Thi Cách mục.”
Nhưng hắn đại khái biết, Nguyễn Quế nhất định đã đoán được nguyên nhân Nguyễn Đại chết, cho nên sắc mặt mới có thể khó coi như thế.
Hình Cửu Niên đúng lúc tiến lên: “Phần đầu lệnh tôn có thương tích, nếu muốn cẩn thận kiểm tra thực hư, cần phải cạo tóc, không biết có thể cạo không.”
Thân thể tóc da đến từ cha mẹ, nếu muốn điều tra rõ hình dạng vết thương trên đầu Nguyễn Đại, cần phải cạo hết tóc.
Nguyễn Quế trực tiếp đáp: “Có thể.”
Hình Cửu Niên lập tức nhẹ nhàng thở ra, gặp được người nhà thông tình đạt lý, không cần quan phủ phải cưỡng chế, là thuận tiện nhất.
Nhìn xong Nguyễn Đại, Nguyễn Quế lại đỡ tỷ tỷ đi nhìn Lâm Phúc thẩm.
Lúc này Lâm Phúc thẩm đang an tường ngủ trên ván giường lạnh lẽo, vết thương trên mặt nàng đã khô ráo, nhưng vẫn đỏ tươi chói mắt, Nguyễn Liên Nhi vừa mới rũ mắt không nói lời nào, giờ phút này mất bình tĩnh lần thứ hai: “Nương, nương tỉnh dậy đi, nương ơi……”
Tiếng khóc bi thương của nàng cũng khiến cho Nguyễn Quế rơi nước mắt lã chã, hắn không lo mình nước mắt đầy mặt, chỉ lo trấn an tỷ tỷ: “A tỷ, không khóc, không khóc.”
Nhưng chính hắn, cũng vẫn nghẹn ngào thành tiếng.
Đối với mẫu thân gần gũi nhất, hai người bọn họ xác thật thương tâm thực lòng.
Chờ hai người bình tĩnh lại, Hình Cửu Niên liền đem tới đồ vật hai người mang theo trên người: “Đây là di vật của lệnh tôn lệnh đường, hai vị kiểm tra kỹ một chút, nhìn xem có gì lạ không.”
Nguyễn Đại chết ở Tô trạch, trên người chỉ mặc áo ngủ, không có bất cứ đồ vật nào khác, nhưng hôm qua Lâm Phúc thẩm đi lễ Phật, đồ nàng mang theo trên người quả nhiên không ít.
Nguyễn Liên Nhi cũng nhìn nhìn, trâm gài tóc trên đầu mẫu thân nàng đã được giáo úy tìm trở về, giờ phút này đang đặt ở trong rổ, trừ cái này ra, còn có một cái túi tiền hoa sen cùng hai cái khăn trong tay áo.
Giờ phút này tâm trạng Nguyễn Liên Nhi không tốt, xem qua loa vài lần, cuối cùng cũng không biết đồ trên người mẫu thân rốt cuộc thiếu cái gì.
Nhưng Nguyễn Quế lại nói: “Chuỗi Phật châu của nương ta không thấy.”
Dây chuỗi kia là do khi Nguyễn Đại nói muốn nạp thiếp bị Lâm Phúc thẩm đánh, sau đó mới đi liếm mặt đưa tới, cứ như vậy biến mất trên người Lâm Phúc thẩm.
Nguyễn Liên Nhi lúc này mới nhớ tới, đôi mắt lại đỏ: “Chuỗi Phật châu kia nương ta rất yêu quý, ngày đêm không rời người.”
Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người cùng nhìn Kim Đỉnh Sơn cách đó không xa.
Xem ra, cần phải lập tức đi một chuyến.
*** Truyện chỉ đăng tại
www.wattpad.com/user/nhamy111***