Tuy Thạch Trung chỉ là chi thứ Thạch gia, nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Thạch gia, không giống như những đệ tử tầm thường của Thạch gia, chỉ cần chuyện này hắn làm Thạch gia vừa lòng, lợi ích liền sẽ có, còn có, hắn ánh mắt âm độc nhìn về hướng Vân Phong Nhã, thiếu niên này 14-15 tuổi bộ dáng, nhưng có thể đánh thắng được đám người của Thạch Trung, thực lực có lẽ là đại Linh Sư, hắn không nhìn ra thực lực của Vân Phong Nhã, cũng biết được trên người nàng có che đậy thực lực Linh khí, trong mắt tham lam hiện lên, nhưng rất nhanh đã biến mất, nếu không nghe lời người, thiên phú lại như vậy tốt, cũng không nên tồn tại.
Tiền Thịnh Lương trong mắt tham lam cứ nghĩ mình che giấu rất tốt, nhưng làm sao có thể che giấu được đôi mắt sắc bén của Vân Phong Nhã, nàng khoé môi cong lên, đôi mắt đen không thấy đáy kia, làm người nhìn không ra nàng đang suy nghĩ cái gì?
Sở Tư Hàm nghe Tiền Thịnh Lương nói như vậy, đôi mắt nheo lại, nhưng sắc mặt thì vẫn như thường, nhìn Tiền Thịnh Lương hỏi.
" Theo như Tiền lão sư, chúng ta nên trừng phạt như thế nào?"
Nói xong hắn liếc nhìn đám người Vân Phong Nhã, thì thấy đám người Chương Băng Nhi vừa hốt hoảng vừa tức giận, còn Vân Phong Nhã trên mặt vẫn như cũ bình tĩnh không chút nào hoảng hốt hai sợ hãi, giống như chuyện này cùng hắn không quan hệ vậy, không hổ danh là con môn đệ tử của viện trưởng nha.
Tiền Thịnh Lương nghe được Sở Tư Hàm hỏi mình như thế nào sử lý, trong mắt che giấu không được sự đắc ý, nhưng trên mặt vẫn là một bộ vì học viện mà suy nghĩ bộ dáng nói.
" Vì không để người khác nói học viện chúng ta không có nhân tình, theo như tại hạ thấy, sáu người này nên hủy bỏ khảo hạch tư cách." Hắn đắc ý nhìn về hướng Vân Phong Nhã nói tiếp." Còn thiếu niên này tuổi như vậy nhỏ, cũng đã như vậy độc ác, vì về sau mọi người an toàn, nên phế bỏ Đan Điền, là tốt nhất."
Thanh âm vừa dứt tất cả mọi người bên ngoài xem náo nhiệt đều hút một ngụm khí lạnh, nếu thiếu niên tuấn mỹ này thật sự bị phế đi Đan Điền đời này xem như đã hủy, đây cũng quá độc đi, nhưng trong lòng vẫn có một chút vui vẻ, bọn họ ban đầu còn cho là thiếu niên này 18 tuổi đâu, cho dù là đại Linh sư cũng không có gì đặc biệt, nhưng bây giờ thấy rõ thiếu niên tuấn mỹ mặc như vậy non, cùng với họ không sai biệt tuổi tác khi, trong lòng sẽ có so sánh, cho nên tân sinh thiên tài chỉ cần ít đi một người, thì cơ hội nổi danh của bọn họ trong tân sinh sẽ càng cao.
Sở Tư Hàm trong mắt lạnh xuống, hắn không ngờ Tiền Thịnh Lương lòng dạ lại như vậy độc ác, chết không đáng sợ, nhưng sợ nhất đó là sống không bằng chết, nếu để cho viện trưởng lão nhân đó biết được đệ tử bảo bối của mình bị Tiền Thịnh Lương phế vật này có ý đồ phế đi Đan Điền của Vân Phong Nhã, người thứ nhất sống không bằng chết sẽ là Tiền Thịnh Lương, còn người thứ hai bị tội sẽ là hắn đi, ai bảo hắn đáp ứng chiếu cố tên tiểu tử này làm chi, nghĩ đến mấy viên độc dược do lão nhân đó vô ý luyện chế ra, làm hắn lạnh cả sống lưng, nhớ đến lúc trước có người vô ý đắc tội, viện trưởng lão nhân liền cho người ta ăn, "Một Ngày một đêm la" của lão nhân, hắn nghe thôi cũng ghê tởm đến rồi, hoặc là cái gì" ốm nghén Nhi" ăn vào một viên, trong vòng mười ngày chỉ cần ngửi đến mùi hương nhất định sẽ ói đỏ mặt.
Ai, hắn cũng không biết, viện trưởng lão nhân đó đến cùng là luyện dược sư, hai là luyện độc sư nữa, nghĩ đến đây hắn nhìn Tiền Thịnh Lương càng trở nên lạnh lẽo lên, hắn nhìn về hướng đám người đang xem kịch vui ở La Bàn Thạch cửa hỏi.
" Các ngươi đến nói, là ai thu lộ phí, còn có ai là người ra tay trước?" Sở Tư Hàm sắc mặt trở nên lạnh lẽo nói tiếp." Nếu như không nói đúng sự thật, chờ học viện đều tra rõ ràng, nếu không đúng sự thật, sẽ tịch thu tư cách học sinh của người đó."
Tiền Thịnh Lương vừa nghe xong Sở Tư Hàm lời nói, trong lòng liền hốt hoảng, hắn sắc mặt âm trầm nhìn những thiếu niên thiếu nữ đứng ở cửa nói.
" Lão sư tin tưởng, các trò cũng là người thông minh, cũng nhìn thấy được mấy người họ như thế nào ra tay với Thạch gia người, lão sư tin tưởng Thạch gia người sẽ rất là cảm kích các trò vì Thạch gia người chừng trị kẻ ác."
Tiền Thịnh Lương cũng không còn cách nào khác, hắn thật sự rất là hối hận đi giúp Thạch Trung phế vật này, tham gia khảo hạch thì nói rất tốt, chỉ cần hắn mắt nhắm mắt mở không ngăn cản, có ít lợi sẽ phân cho hắn bốn phần, lại không liên lụy đến hắn, hắn suy nghĩ chuyện này cũng không có vi phạm quy định của học viện, cho nên hắn mới đồng ý, lợi ích chưa thấy đâu, trên người cũng một thân hôi, nhưng hắn hiện tại chỉ có thể nói như vậy, để những thiếu niên này cho rằng, chỉ cần bọn họ nói tốt cho Thạch Trung thì Thạch gia nhất định sẽ báo đáp bọn họ.
Nhưng hắn cũng không nghĩ, Thạch gia chỉ là nhị lưu gia tộc, huống chi Thạch Trung chỉ là chi thứ, đối với những gia tộc tam lưu tứ lưu còn có hiệu quả, còn đối với những thiếu niên thiếu nữ thiên tài của đại thế gia,hai là nhị lưu gia tộc này không có một chút hấp dẫn nào, bọn họ lại không phải là kẻ ngốc, chỉ một chút ít lợi đi mạo hiểm cả đời tương lai sao.
Lúc này các học sinh không chút do dự đem chuyện phát sinh từ đầu tới cuối nói ra, Sở Tư Hàm nghe xong sắc mặt trầm xuống, nhìn Tiền Thịnh Lương hỏi.
" Tiền lão sư, ngươi là học viện lão sư, cũng biết được quy định khảo hạch, các lão sư không được tham dự vào các khảo hạch sinh tranh đấu." Hắn ngừng một chút nói tiếp." còn có, học viện cũng có quy định, nếu bên trong khảo hạch sinh có ý đồ không tốt ra tay trước, cho dù bị đối phương đánh trọng thương học viện cũng không được trách tội, chẳng lẽ Tiền lão sư đã quên?"
Tiền Thịnh Lương trên trán đầy mồ hôi, nhưng vẫn cứng miệng nói.
"Sở lão sư Ta ra tay cũng là bất đắc dĩ, ta đây cũng là quan tâm khảo hạch sinh an nguy mới như vậy xúc động."
" Nếu thật là như vậy, hy vọng Tiền lão sư muốn sử phạt khảo hạch sinh phía trước, hỏi kỹ rồi mới sử phạt, nếu không học viện cũng vì Tiền lão sư mà mất đi một thiên tài rồi."
Tiền Thịnh Lương tay dưới ống tay áo xiếc chặt, nhưng trên mặt vẫn cố tươi cười nói.
"Ta đã biết, đa tạ Sở lão sư nhất nhở."
Nhưng Sở Tư Hàm là người nào chứ, nếu xin lõi hai đa tạ là xong thì lầm rồi, hắn có thể cùng viện trưởng lão nhân có thể nói được lời nói, không phải là vì thiên phú cực cao của hắn, mà là tính cách phúc hắc của hắn, có thể nói cùng Vân Phong Nhã là một loại người.
" Nếu Tiền lão sư đã nói ra sử phạt, thì cứ làm theo đi."
Mọi người choáng váng còn không hiểu gì thì nghe Sở Tư Hàm nói tiếp.
" Đám người của Thạch Trung hành vi tàn bạo, nếu vào thư viện sẽ có nguy hại đến các học sinh bên trong, cho nên toàn bộ bọn họ sẽ bị hủy đi tư cách khảo hạch lần này, còn có phế đi Đan Điền của Thạch Trung theo như lời Tiền lão sư thì thật là quá ác độc rồi, học viện chúng ta làm sao có thể làm như vậy được." Hắn như là đang suy nghĩ rồi nói tiếp.
" Những khảo hạch sinh bị thương này, tiền dược liệu sẽ do Thạch Trung chịu trách nhiệm, cứ như vậy đi"
Thạch Trung lúc này vừa tỉnh lại, nghe Sở Tư Hàm nói lúc sau, lại hôn mê thêm một lần nữa.
Tiền Thịnh Lương đôi mắt chừng thật lớn, hắn khi nào nói muốn phế đi Đan Điền của Thạch Trung cơ chứ? Hắn cũng không nói muốn sử phạt đám người Thạch Trung a? Hắn vừa muốn phản bát thì Sở Tư Hàm đã quyết định rồi, đáng giận là hắn cứ đem chuyện sử phạt đều đổ lên đầu của hắn, như vậy Thạch gia phải bồi thường một số tiền khổng lồ, còn có ba mươi mấy người này, trong đó cũng có hai mươi mấy gia tộc nhỏ cũng đem món nợ hủy bỏ khảo hạch của bọn họ cũng tính lên đầu của hắn, Thạch gia người cũng vậy, hắn hốt hoảng kêu lên.
"" Sở lão sư, không thể....."
Hắn còn chưa nói xong thì lại nghe Sở Tư Hàm nói.
" Ai, ta quên mất, Tiền lão sư có phải nhắc nhở ta là Tiền lão sư xém chút nữa đã thương khảo hạch sinh sao? Không có gì, chỉ cần trừ trong Tiền lão sư thành tích khen thưởng là được." Hắn nhìn Tiền lão sư với một bộ, ngươi đúng là một lão sư mẫu mực bộ dáng, tiếp theo Sở Tư Hàm cho thị vệ đi vào năng ba mươi mấy người bị thương ra ngoài cho y sư chửa trị, cứ như vậy đi rồi.
Vân Phong Nhã nhịn không được khoé môi cong lên, nàng không ngờ học viện lão sư cũng có như vậy ý tứ ngươi, làm nàng rất chờ mong nha.
Đám người Chương Băng Nhi cũng rất là cao hứng, bọn họ có loại cảm giác như bản thân vừa chảy qua sinh tử đấu vậy.
"Ai, mọi người có thấy, Sở lão sư nói chuyện tức chết người không đền mạng cảm giác rất giống một người không?" Chương Tú hỏi.
Mọi người lúc này cũng là như vậy suy nghĩ, bọn họ đồng lược nhìn về hướng Vân Phong Nhã ánh mắt cổ quái lên.
Vân Phong Nhã cảm nhận được ánh mắt của đồng đội nhìn mình, nàng khoé môi rật rật, nàng làm sao có thể giống như Sở lão sư như vậy vô sỉ nha, nàng có như vậy trắng trợn sao? lúc này Vân Phong Nhã cảm nhận được ánh mắt có sát ý của Tiền Thịnh Lương, nàng không hề né tránh mà nhìn qua, hắn lúc này cũng đã che giấu đi sát ý quai lưng rời đi như không có chuyện gì, Vân Phong Nhã nở một nụ cười không đạt đái mắt nhìn Tiền Thịnh Lương rời đi.
Tiền Thịnh Lương không hiểu sao, nhìn thiếu niên trước mắt, cảm giác được sự uy hiếp từ đôi mắt kia, hắn xiết chặt nắm tay, trong lòng nghĩ không thể để thiếu niên này tồn tại đi xuống được.
Vân Phong Nhã đám người cũng đi qua khảo hạch cửa, các thiếu niên thiếu nữ đứng phía sau đều sửng sốt, vì thiếu niên tuấn mỹ khuôn mặt và khí chất này, cùng với bọn họ tuổi không sai biệt a, nhưng có thể đánh đám người của Thạch Trung kêu cha gọi mẹ, như vậy thực lực cũng là đại Linh Sư đi, trong mắt các thiếu nữ thiên tài ở đây, nhìn thấy như vậy khuynh quốc, lại là một thiên tài, cũng đã đem thiếu niên thiên tài, đặc vào đứng đầu bảng xếp hạng bạn lữ được chọn.
Còn các thiếu niên trong mắt cũng bắt đầu có chiến ý, bọn họ không chấp nhận được một tên dả tiểu tử không biết từ đâu đến, đem toàn bộ ánh mắt của các thiếu nữ đều bị hắn thu hút qua đi, cho nên bọn họ muốn các thiếu nữ chú ý đến mình, chỉ có thể đem tên tiểu tử này thành đá kê chân, ai bảo hắn như vậy đẹp làm chi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT