Mà Sở Tư Hàm thì ngẩn ra lúc sau, thì thở nhẹ một cái, vì hắn nhận ra Vân Phong Nhã, hắn cũng nghe Viện trưởng nói qua, Vân Phong Nhã đã trở thành Viện trưởng đồ đệ, lão nhân còn bảo hắn, chờ bảo bối đồ đệ của hắn đến, lập tức thông báo ngày ấy, học viện mấy ngày nay rất bận rộn, cho nên hắn không có thời gian chú ý đến, nhưng hắn nghĩ Vân Phong Nhã có thư mời, cũng sẽ không có trong danh sách báo danh, nhưng khi hắn kiểm tra những thư mời, thì không có tên của Vân Phong Nhã, hắn còn đang lo lắng, thì thấy Lưu Đông và Đoàn Du hổn hển chạy vào, và đưa cho hắn xem, khi hắn nhìn thấy tên Vân Phong Nhã ba chữ thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lo lắng, không biết có phải cùng một người không? Nhưng khi nhìn thấy thiên phú và cấp bậc Linh lực của Vân Phong Nhã, thì hắn cũng chỉ có thể nói." Đúng là bảo bối."

Hắn nhớ đến hai mươi mấy năm trước, bản thân mười ba tuổi khi, thiên phú và thực lực làm Linh sư học viện mấy cái trưởng lão tranh nhau đoạt làm đồ đệ, nhưng bây giờ tên tiểu tử này thiên phú thuần khiết độ còn cao hơn hắn một chút đâu, cũng may Viện trưởng lão nhân đã trước đoạt người, nếu không lại đến một hồi đoạt người rồi, vì không để chuyện này ồn ào lên, hắn không cho Lưu Đông và Đoàn Du đem thiên phú của Vân Phong Nhã nói ra, hắn cũng tịch thu đi quyển sách báo danh.

Vân Phong Nhã thấy cũng không còn lại bao nhiêu người, nhìn Vân Mộng Cầm cười nói.

" Biểu tỷ, năm ngày sau gặp."

" Mộng Cầm năm ngày sau gặp lại." Chương Băng Nhi nói.

" Mọi người, nhất định phải an toàn trở ra có biết không?"

" Biểu tỷ yên tâm, chúng ta sẽ bình an trở ra." Vân Phong Nhã nhìn vài người nói." Chúng ta đi thôi." Sao đó đi về phía trước.

Trong vô hình trong, đám người Chương Băng Nhi cũng đã đem Vân Phong Nhã trở thành đội trưởng của bọn họ.

Khi Vân Phong Nhã đám người toàn bộ bước vào bên trong, Vân Mộng Cầm liền kêu lên.

" Mọi người nhất định phải bình an, ta sẽ ở bên ngoài chờ mọi người trở lại." Vân Mộng Cầm nhìn bọn họ chân thành mà chút phút."

Khi tất cả mọi người đều vào bên trong lúc sau, thì Song La Bàn Thạch cánh cửa cũng khép lại, chỉ để lại vài người có thiệp mời, còn lại tất cả khảo hạch người đều vào bên trong, không một ai bỏ cuộc, vì khảo hạch này đối với những người này cũng không có cái gì nguy hiểm cả, vì trong gia tộc cũng thường cho con em mình đi rừng rậm bên trong rèn luyện, cho nên bọn họ không như vậy sợ hãi, nhưng hiện tại bọn họ lo lắng là phải nhanh chóng trước tiên ra ngoài, mấy vạn người nhưng chỉ thu hai ngàn người, cho nên tranh đấu càng trở nên kịch liệt lên, muốn trở thành cường giả thì chỉ có thể dùng mạng đi đổi lấy, cũng chính là thế giới này sinh tồn một loại.

Khi những người đó tiến vào, liền cùng đoàn đội của mình rời đi,

Vân Phong Nhã đám người vừa bước vào bên trong, thì thấy Song La Bàn Thạch cửa kép lại.

" Phong Nhã, chúng ta tiếp theo nên đi về hướng nào?" Chương Băng Nhi hỏi.

" nếu như ta đoán không sai, thì đây chính là chung tâm của lần khảo hạch này, cho nên đi về hướng nào cũng có thể ra ngoài được, cho nên chúng ta chỉ cần đi lên phía trước là được." Nói xong Vân Phong Nhã dẫn đầu đi về phía trước, nhưng không ai chú ý đến khoé môi tà mị và đôi mắt tinh quang của nàng.

Lúc Chu Thường đến tìm tra, thì Vân Phong Nhã cũng đã lén giải một chút bột phấn nàng tự điều chế lên người Chu Thường, mà chỉ có ma thú mới có thể ngửi thấy hương vị, nhưng nàng cũng không muốn lấy mạng những người đi theo hắn, cho nên nàng không cho nhiều lượng, nhưng trong vòng ba trăm mét ma thú có thể ngửi thấy và kích thích, như vậy cũng đủ để Chu Thường hưởng thụ rồi, nàng cũng không phải máu lạnh người, nhưng cũng không phải là người nhiệt tình, nhưng nàng lại thích bao che khuyết điểm người, Chu Thường tuy không đã thương Vân Mộng Cầm, nhưng những lời nói không xem ai ra gì của hắn, mà lại nhiều lần tiềm tra, nàng lại không phải là quân tử, cho nên năm ngày nai, nàng cũng đủ làm hắn hưởng thụ hưởng thụ, còn việc hắn có thể thông qua khảo hạch hai không thì xem vận khí của hắn vậy, mà hiện tại nàng là đi hướng tương phản với đám người Chu Thường.

Trên đường đi đoàn người của Vân Phong Nhã cũng gặp không ít ma thú, hoặc cấp thấp Linh thú, nàng đại bộ phận là đứng quan khán, trừ phi mấy người họ gặp nguy hiểm hoặc là cấp cao Linh thú thì nàng mới ra tay, nàng muốn rèn luyện cho những người này thêm một chút, bọn họ muốn trong học viện tồn tại đi xuống, chỉ có thể bản thân cố gắng.

Hai ngày sau, điều làm nàng không ngờ đến, những người tham gia khảo hạch lần này lại bắt đầu cướp bóc lẩn nhau, vì học viện chỉ thu hai ngàn học sinh, mà người khảo hạch lại lên đến mấy vạn người, cho nên bọn họ chỉ có thể đoạt đi thẻ tre có tên và số thứ tự của người tham gia khảo hạch, như vậy những người bị đoạt đi thẻ tre,cho dù có đến đích điểm, không có thẻ tre chứng minh thân phận thì cũng bị thạo thai, cho nên đoàn đội càng nhiều người gia nhập thì càng lớn mặt mà cướp bóc thẻ tre, nếu đối phương ngoan ngoãn giao ra thẻ tre, thì không bị ải đánh, còn ngoan cố không đưa thì sẽ bị đánh một đốn, rồi đoạt đi, cũng không giết người, học viện tuy nói là không chịu trách nhiệm với những người tham gia, nhưng học viện chỉ nói là ma thú giết chết ý tứ, còn nếu như dám bên trong giết người thì học viện làm sao có thể làm ngơ.

Bọn họ đều nhớ đến bốn năm trước, nhi tử của nhị lưu gia tộc nhi tử, vì tham lam huyền khí của người khác, cùng đồng bọn giết người cướp của, bị học viện phát hiện trực tiếp đem vài người dẩn đầu chặt đứt một cách tay làm cảnh cáo, vài người đó trên con đường tu luyện cũng xem như là bị hủy rồi, cho nên bọn họ cũng không muốn bị chặt cánh tay a, cho nên chỉ cần đánh đến bọn họ giao ra là được.

Vân Phong Nhã cũng cảm nhận được, thế giới này như vậy tàn khóc, chỉ có trở thành cường giả, mới có thể tồn tại đi xuống, Vân Phong Nhã dẫn đầu đi phía trước, đôi mắt đẹp sắc bén lên, rồi ra hiệu dừng lại làm Chương Băng Nhi có chút hồ nghi hỏi.

" Phong Nhã, có chuyện gì sao?"

Vài người nghe được Chương Băng Nhi hỏi, cũng bắt đầu cảnh giác lên, hai ngày nay, bọn họ cũng đã chứng kiến thực lực và tài trí của Cửu thiếu gia rồi, cho nên bọn họ không chút nghi ngờ mà bất đầu nhìn xung quanh cảnh giác lên.

Vân Phong Nhã tà mị cười nhìn Chương Băng Nhi hỏi.

" Băng Nhi cảm thấy, lần này chúng ta là con mồi hai là thợ săn đây?" Thanh âm cợt nhả vang lên, chưa chờ Chương Băng Nhi hỏi lại, thì trước mặt nhảy ra hai mươi mấy người đeo mặt nạ, đem đám người của Vân Phong Nhã vây quanh lên.

" Ha ha, các ngươi tất nhiên là con mồi rồi, nếu biết điều thì mau đưa ra toàn bộ những gì đáng giá trên người ra, sao đó phải lập lời thề sẽ không đem chuyện này nói ra ngoài, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí." Tên dẩn đầu quy hiếp nói, nghe thanh âm là biết người trẻ tuổi, nhưng giọng nói có chút đục nên khó nghe.

Vân Phong Nhã khoanh tay trước ngực, nhìn rất khốc, môi đỏ cười như không cười, thanh âm có chút cợt nhả lười biến nhìn những người trước mặt hỏi.

" Xem ra, các ngươi sớm đã có ý đồ nhân cơ hội khảo hạch, sẳng tiện làm cướp có phải không?" Vân Phong Nhã cũng không chờ những người này phản bát liền nói tiếp." Các ngươi đừng nói với bổn thiếu gia là các ngươi không có ý định từ sớm? Nếu không tại sao các ngươi đều có chuẩn bị mặt nạ, không phải là sợ đối phương nhận ra các ngươi, sẽ tìm gia tộc hộ trợ tìm các ngươi trả thù sao? ha hả bổn thiếu gia nói không sai đi."

Vân Phong Nhã đoán không sai, những người này đều là những thuộc hạ của vài người tán tu, bọn họ đều là 17-18 tuổi, thực lực cũng không tệ, cho nên lão đại của bọn họ hợp tác với nhau, chọn ra được hai mươi bốn người bọn họ có tư cách báo danh, nhân cơ hội bên trong khảo hạch mượn cơ hội cướp bóc những đội ngũ nhỏ, nếu mai mắn vượt qua khảo hạch, thì về sau bọn họ sẽ có chổ dựa càng lớn, bọn họ cũng đã thành công cướp được vài nhóm người, nếu như bình thường bên ngoài bọn họ sẽ giết người diệt khẩu, nhưng nơi này là Linh sư học viện cho nên bọn họ chỉ bắt đối phương thề độc không đem chuyện này nói ra thì mới tha cho bọn họ một mạng, còn không thề thì bọn họ cũng sẽ không chút do dự giết chết, cho nên bọn họ rất sớm đã chuẩn bị mặt nạ là vì sợ những người đó nhận ra.

Những người đó nhìn nhau, trong mắt sát ý hiện lên nhìn đám người Vân Phong Nhã, tên cầm đầu cười âm ngoan nói.

" vậy thì như thế nào,nếu như các ngươi đã biết, cũng sẽ không có cơ hội rời đi nơi này." Hắn nhìn qua Chương Băng Nhi, ánh mắt dâm tà nói." Mỹ nhân, nếu như nàng chịu theo chúng huynh đệ ta, chúng ta về sau sẽ không bạt đải nàng, thế nào?" Giọng nói và nụ cười đáng khinh của tên cầm đầu nói ra, làm phía sau mấy cái huynh đệ của hắn đều hưng phấn cười dâm tà lên, ánh mắt nhìn Chương Băng Nhi mà đánh giá, còn có thể nghe được có tên nuốt nước miếng thanh âm.

Chương Tú đi lên phía trước, đem Chương Băng Nhi che đi tầm mắt đánh giá của bọn chúng, mọi người cả khuôn mặt đều tức đỏ lên.

"Cẩu đồ vật, các ngươi cũng muốn nhúng chàm tiểu thư của chúng ta, thì bước qua sát của ta đi rồi nói." Một thiếu niên của Chương gia tức giận mắn to.

" Ha ha, cẩu đồ vật? Hắn sắc bén nhìn Chương Băng Nhi phía sau nói tiếp." Mỹ nhân, nếu như nàng giết hắn, chúng ta sẽ tha cho nàng một mạng, nếu không..."

" Cận bả." Chương Băng Nhi chưa chờ hắn nói xong tức giận mắn.

Tên cầm đầu vừa nghe xong, lệ khí trên người càng thêm hung át lên, nở ra một nụ cười quỷ dị nói.

" Hảo, các huynh đệ, mộ lát nữa chỉ cần phế đi những người này là được, gia ta muốn cho bọn họ nhìn thấy tiểu thư tôn quý của bọn họ bị huynh đệ chúng ta chơi như...."

" Xoẹt..." Lời nói còn chưa nói xong, thì một luồn sáng nhanh như tia chớp xẹt qua.

" A...."

tiếng hét thê thảm vang lên trong núi rừng, kèm theo đó là một vật rơi trên mặt đất, máu tươi không ngừng phun ra, tên dẩn đầu đau đớn tay ôm cánh tay đã bị chặt đứt nơi, vì quá đau đớn làm hai chân hắn phải quỳ xuống đất, mà thống khổ kêu la lên.

" Tên hỗn... hỗn đản nhà ngươi, a..." Hắn vừa đau vừa mắn.

" Ai bảo miệng ngươi như vậy dơ." Thanh âm sắc bén lạnh thấu xương vang lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play