Vân Phong Nhã cười như không cười nhìn phụ tử Hồng gia, môi mỏng khẽ mở nói ra hai chữ." Ngu xuẩn."
Lần này lão giả thật sự giận tím mặt rồi, lão cũng biết cho dù thiếu niên có giao ra đan dược, lão cũng sẽ không tha cho hắn, nhưng lão cũng muốn thử dụ dỗ hắn thử xem, nhưng tên tiểu tử này dám mắn lão ngu xuẩn.
" Hảo, hảo, tiểu tử ngươi Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, vậy tiểu tử ngươi để mạng lại đây đi."
" Thật vô nghĩa." Kia trào phúng khinh thường lời nói, làm lão giả ánh mắt như rắng độc hung át nham hiểm nhìn trầm trầm nàng.
Tên tiểu tử này lại dám phản bát lời nói của lão, trên tay lão xuất hiện một ngọn lửa đỏ rực, từ từ hình thành một con lang to lớn xuất hiện trước mặt lão, tuy không đáng sợ bằng lang thật, nhưng cũng đủ làm người sợ hãi, nó " ngao ô." Hai tiếng đánh về hướng Vân Phong Nhã, Hàn Tử Mộc thấy thế muốn lên ngăn chặn, thì trước mặt xuất hiện Hồng Long.
" Muốn cứu hắn, nằm mơ, ta hôm nay sẽ cho ngươi tái diễn ba năm trước Hàn gia một màn, ha ha." Vẻ mặt của hắn đều là đắc ý.
" Tránh ra." Hàn Tử Mộc đôi mắt đỏ như máu quát lên, hắn quen biết thiếu niên này chỉ một ngày mà thôi, nhưng thiếu niên trên người giống như mặt trời chiếu sáng làm tâm hắn ba năm nay mới có được một tia ấm áp, thiếu niên là tia ấm áp mà hắn theo đuổi, hắn làm sao có thể chơ mắt nhìn thiếu niên cứ như vậy chết đi, lúc này một thanh âm tà mị vang lên bên tai.
" Mạng ta do ta không do trời, ngươi cũng vậy, nên làm việc ngươi nên làm."
Hàn Tử Mộc ngẩn người, nhưng rất nhanh trên mặt lại nở ra một nụ cười, ba năm tới nay, là nụ cười chân thành từ đái lòng của hắn.
" Mạng ta không do ta cũng không do trời, là thuộc về công tử người." Hắn không chút do dự đánh về hướng Hồng Long, hắn lúc này giống như một con giả thú điên cuồng tấn công Hồng Long, vết thương trên người chỉ làm hắn càng thêm kích thích, càng thêm đáng sợ.
Vân Phong Nhã có chút kinh ngạc lúc sau, khoé môi cong lên nói." Được." Hàn Băng kiếm toàn lực chém về hướng hỏa Lang, nhân lúc hỏa Lang bị ngăn trở, trong nháy mắt nàng nhảy lên nóc nhà tránh thoát, thực lực cũng hiện lộ ra.
" Ha ha, chỉ là Linh Sư bát cấp, cũng dám đến Hồng gia ta làm càng." Lão giả cũng nhảy lên nóc nhà đứng đối diện với Vân Phong Nhã, miệng hắn tuy là chế diễu, nhưng trong lòng là cả kinh, ở hắn xem ra, thiếu niên trước mắt chừng mười bốn mười lăm tuổi, có thiên tài đến đâu cũng rất khó tránh thoát được hỏa Lang của lão, nhưng tiểu tử này làm được, với trí tuệ cùng thiên phú kinh người này,qua không bao lâu cũng sẽ vượt qua lão, cho nên thiếu niên này nhất định phải chết.
Vân Phong Nhã tuy tránh thoát được một kích này, nhưng với thực lực Linh sư bát cấp của nàng, làm sao có thể đối chiến với Đại Linh Sư bát cấp sắp đến cửu cấp, làm nàng càng quyết tâm muốn cường đại lên, Vân Phong Nhã ý niệm vừa động, trong tay xuất hiện một bình dược ăn vào một viên đan dược, đan dược vừa vào miệng là tan, Linh lực trong đan điền đã hao tổn ngần một nữa cũng đã tràn đầy, làm lão giả đỏ mắt không thôi.
" Đi chết đi."
Lão giả Linh lực dũng mãnh truyền vào hỏa Lang, làm nó lớn thêm một vòng, càng trở nên hung mãnh, hỏa Lang như tia chớp đánh về hướng Vân Phong Nhã.
Vân Phong Nhã đem toàn bộ linh lực tập trung vào Hàn Băng kiếm, hình thành một tường băng, nhưng với thực lực Linh sư bát cấp, làm sao có thể đở nổi một kích này, chỉ nghe.
Truyện Gia Đấu" Phốc!"
Vân Phong Nhã bị quăng ngã xuống đất, ngực đau nhức, phun ra một ngụm tâm đầu huyết, tâm mạch bị hao tổn, hơi thở cũng trở nên suy yếu, nàng cố gắng đứng lên, không kinh hoảng chịu đựng trong lòng đau đớn, đón gió mà đứng, nàng quên mất, mỗi gia tộc đều sẽ có cường giả tọa chắn, nhưng cũng không sao, nàng không hối hận, lão muốn giết nàng nằm mơ đi.
Vân Phong Nhã lao đi khoé miệng huyết, khoé môi nở ra một nụ cười tà mị." Bây giờ đến lượt ta." Tay nàng hình thành sao năm cánh một quyển chụp màu trắng xuất hiện trước mặt nàng, trước mặt nàng cũng xuất hiện một con tử điện báo, đôi mắt đỏ ngầu tức giận nhìn trầm trầm hỏa Lang, hàm răng sắc bén ngầm lên.
" Ngao ô..ngao ô." Làm người màn tai cũng phải chấn đau.
Những người ở đây chắn kinh rồi, nhưng sau đó là hưng phấn làm sĩ khí của bọn họ càng tăng vọt, mà người của Hồng gia thì càng hoảng hốt, càng hoảng loạn, bọn họ thấy lão gia chủ ra đến, cứ nghĩ là rất nhanh sẽ đem những người này chém giết không còn, nhưng làm bọn họ không thể nào tin được thiếu niên này lại là Triệu Hồi Sư, là đại lục này đều ước mơ trở thành Triệu hồi sư.
" Triệu Hồi Sư." Lão giả cùng Hồng Long cùng kêu lên, lão giả tức giận nhìn về Hồng Long, chiêu chọc ai không chiêu chọc, đi chiêu chọc Triệu Hồi Sư, cũng mai, thực lực của Tử Điện Báo này không cao, nếu không sẽ rất phiền phức.
Hồng Long cảm thấy rất là oan uổng, chiu chọc người là tên bắt hiếu nhi tử kia, đâu phải là hắn, chờ chuyện này qua đi, hắn nhất định sẽ không buôn tha cho tên vô dụng kia.
Vân Phong Nhã lúc đầu không chiệu hoán Tử Điện Báo là vì nàng biết tử điện báo không phải đối thủ của lão nhân này, cho nên chỉ có thể để thực lực của lão ta hao tổn một ít, vả lại nàng có đan dược nên không sao, còn Linh thú đan dược thì không có, bọn chúng muốn tu dưỡng chỉ có thể vào Triệu Hoán Thư, xem ra về sau phải tìm cách luyện chế ra Linh thú có thể dùng đan dược a, Phượng Hoàng có lẽ sẽ biết.
" Biết cũng không nói, chủ nhân đáng nghét, bị thương nặng như vậy, cũng không chịu đánh thức ta, thật đáng nghét mà." Tiếng nói nải oa nải oa trong đầu vang lên, có chút giận giỏi ý tứ.
Vân Phong Nhã đôi mắt sáng lên, khoé môi không tự chủ cong lên." Hoàng Ngươi tỉnh."
" Ta không tỉnh lại, chẳng lẽ chờ đến chủ nhân bị người đánh phế đi sao, chủ nhân đáng nghét." Nó chống cánh bên hông, nhìn giống như oán phụ.
Vân Phong Nhã có chút hoài nghi giới tính của nó nha, tại sao lại giống hệt nữ nhân chửi chồng mắn con nha.
" Chủ nhân....a...a... chủ nhân đáng ngét, đáng nghét, ta là nam, ta là công thú, không phải mẫu thú, là công, là công." Nó trong đầu Vân Phong Nhã hò hét làm cả đầu nàng đều đau, nàng quên mất nó có thể đọc được ý nghĩ của mình.
Còn Tử Điện Báo vừa xuất hiện rất là hung dữ, nhưng khi nghe được thanh âm của Phượng Hoàng đại nhân, thì rất cao hứng, nhưng khi nghe được chủ nhân cùng Phượng Hoàng đại nhân đối thoại, nó rất muốn cười a, nhưng nó mà cười thì Phượng Hoàng đại nhân sẽ không buôn tha nó, cho nên trên mặt của nó bây giờ rất là vặn vẹo, nó vừa muốn hung dữ để biểu thị nó đang tức giận, nhưng lại muốn cười nên mọi người bây giờ thấy được là, Tử Điện Báo muốn đi nhà xí ý tứ.
Mà lúc này lại nghe được một thanh âm rất là êm tai." Tiểu Lôi nhịn một chút, chờ giải quyết xong ở đây, hả đi nhà xí."
Tử Điện Báo không hiểu chủ nhân đây là ý tứ gì, nhưng cũng ngoan ngoãn ngật đầu đáp ứng.
" Làm càng, hỏa Lang lên." Lão giả quát lớn.
Tử Điện Báo cũng không thua kém gì, đánh về hướng hỏa Lang, hỏa Lang tuy chỉ là Linh khí hình thành, nhưng cũng có Linh trí của người hình thành nó, nhưng sẽ rất hao tổn linh khí của chủ nhân nó, nó cũng sẽ từ từ yếu đi, cho nên Triệu Hồi Sư rất chiếm ưu thế.
" Ngươi nghĩ như vậy có thể thắng lão phu, nằm mơ." Lão giả trên tay cũng xuất hiện một thanh thượng khí kiếm, kêu ngạo nói.
Nhưng lúc này cả người Vân Phong Nhã bỏng nhiên bốc lên ngọn lửa, đem nàng bao phủ, nhưng kỳ lạ là ngọn lửa này không một chút ảnh hưởng đến y phục hai bắt cứ cái gì trên người nàng, nó giống như cùng với thân thể nàng là một vậy, mà làm người càng thêm kinh ngạc là phía sau lưng của nàng lại xuất hiện một đôi cánh mờ ảo, đôi cánh quạt vài cái đem cả người nàng bay lên không trung.
Thiếu niên lúc này giống như một hỏa thần vậy, tay cầm màu bạc trường kiếm, đứng trên không trung nhìn xuống chúng sinh, những người trong Hồng Diệp Trấn đã sớm nghe được tin tức, từ chợ đen truyền ra, bọn họ còn chưa chê cười những người đó ngu muội đâu, đi tin tưởng một thiếu niên không biết từ đâu đến, chết là đáng, cho nên mặt trời xuống núi, bọn họ cũng đã tìm nóc nhà mà ngồi xem kịch vui, cho nên bây giờ mọi người cũng có thể nhìn ra được, ngồi nóc nhà càng cao, thì càng thể hiện thực lực và thân phận của bọn họ, mà Nghiêm Lễ vì có việc, nên khi nhận được tinh tức chạy đến khi cũng thấy được một màn này, nhưng vì quá xa nên không nhìn thấy rõ người hình dạng, nhưng lại có một cảm giác quen thuộc, làm mày hắn nhíu lại, cười mỉa không tự chủ nói." Làm sao có thể là đệ ấy."
" Lão Tần, ngươi có ký luật thạch sao? Ta sẽ gấp đôi giá thị trường mua."
" Lão Ngô, nếu như ta có, đã sớm ký luật xuống dưới rồi, còn chờ ngươi hỏi mua, ai thật là đáng tiếc a."
" Ai..." Cả hai cùng thở dài nói tiết.
Quy áp cường đại bao phủ những người Hồng gia, làm họ rất là khó thở nhìn thiếu niên đón gió mà đứng trên không, bọn họ trong mắt đều là sợ hãi, mà lão giả không thể nào tiếp thu được mãnh liệt đánh xâu vào, làm lão vô pháp tiếp thu được ngã ngồi trên mặt đất, trong mắt lão từ từ hiện lên tuyệt vọng thần sắc.
Vân Phong Nhã trên cao liếc mắt nhìn lão giả chặt vật ngã ngồi trên mặt đất, lãnh lẽo thanh âm chậm rãi truyền ra." Có trách thì trách Hồng gia các ngươi tâm ngoan thủ lạt, chỉ vì một thanh thượng khí đem cả tộc người ta giết, các ngươi có nghĩ bản thân sẽ có ngày hôm nay, giết người không sai, sai ở chỗ các ngươi giết người vô tội, cho nên chết dưới tay ta, các ngươi cũng không mệt."
Dứt lời Vân Phong Nhã ngưỡng cổ lên trời hét một tiếng, là tiếng người nhưng bên trong giống như có cả tiếng Phượng minh thanh âm, làm cách đây mấy trăm mét cũng cảm nhận được đất đang rung chuyển.
Những người Hồng gia không hiểu sao trên người bỗng nhiên bốc cháy lên, tiếng hét thê lương không ngừng truyền ra, làm những người đứng xem kịch vui bên ngoài, lạnh cả sống lưng, bầu trời phía trên Hồng gia vì ngọn lửa mà đỏ rực như một màu máu, không biết ai nói một câu.
" Hồng y như gió, huyết nhiễm trong đêm." Hắn đắc ý cười vang hô lên một câu." Huyết Dạ đại nhân cố lên.
Những người xung quanh thấy hắn như vậy kêu lên, cho rằng là hắn quen biết vị đại nhân kia, trên mắt đều là hâm mộ thần sắc, hắn thấy như vậy lại càng hân sai mà kêu, cho nên một truyền mười, mười truyền trăm, Trăm truyền ngàn, Vân Phong Nhã cứ như vậy bị một tên tiểu tốt đặc danh rồi.