Bắc Cung Nhiên đang hưởng thụ ngăm mình trong vòng suối, nàng nhỉ tim giật giật, đôi mắt cũng trở nên lạnh lẽo, vì nàng cảm nhận được có hơi thở nhanh chóng đến gần nơi này. Nàng lập tức dùng linh lực làm nước suối đem thân thể của mình che kín lại, sao đó từ nhẫn chữ vật lấy ra áo choàng lớn mặc lên trên người, đai lưng buộc chặt. Nàng cho dù muốn ăn mặc chỉnh tề cũng không được, vì đối phương tóc độ quá nhanh. Nói thì chậm, nhưng xảy ra chỉ trong vòng vài giây thời gian.

Bắc Cung Nhiên vừa lúc choàng xong áo thì linh khí nước suối hình thành lá chắn cũng bị cường lực đánh vỡ. Bắc Cung Nhiên lập tức dùng linh lực đem nước suối hình thành từng mũi tên sắc bén đánh về đối phương mà đi.

" Vèoooo...."

Lúc này, Vân Phong Nhã cũng vừa lúc đuổi đến, thì thấy từng mũi tên nước sắc bén đánh về phía Đại Đoàn Đoàn. Với ấu tể Đại Đoàn Đoàn chỉ có con đường chết. Vân Phong Nhã không kịp suy nghĩ, theo bản năng trên tay linh lực cường đại nhanh chóng đánh ra, muốn đánh tan những mũi tên nước đang bay đến. Linh lực đánh ra lúc sao, Vân Phong Nhã cũng nhanh chóng đem Đại Đoàn Đoàn chụp đến lòng bàn tay bên trong. Cùng lúc, nàng nghe được thanh âm."A." Vang lên.

Vân Phong Nhã nhìn qua thì thấy được đôi mắt lạnh lẽo kiên cường quen thuộc kia, kèm theo khuôn mặt xinh đẹp nàng đã từng gặp qua ở đấu giá hội hôm đó. Vân Phong Nhã hốt hoảng đem trên tay Đại Đoàn Đoàn ném ra ngoài, bay vọt đến Bắc Cung Nhiên đang bị dòng khí mạnh mẽ của mình đánh bay đi ra xa.

Đại Đoàn Đoàn đột nhiên bị chủ nhân cứu, còn chưa kịp bi bi làm nũng, thì chủ nhân một cái ném trên cây cổ thụ um tùm, sao đó chính là nó tủng ta tủng tẳng từ trên cây té xuống, cũng mai mắn được Tầm Kim Thử tiếp được, nếu không mặt chấm xuống đất rồi.

Mà lúc này Bắc Cung Nhiên cho rằng bản thân nhất định sẽ bị đánh vào núi đá phía sau khi, thì thấy hình bóng quen thuộc, lo lắng bay nhanh đến đem nàng ôm vào lòng, nhưng tay hắn...tay hắn... cứ nhiên ôm chọn một bên ngực nàng.

Vân Phong Nhã vừa ôm được Bắc Cung Nhiên, nàng còn chưa kịp nở ra nụ cười mê người vì anh hùng cứu mỹ nhân, thì đã bị một bạt tay bay lên mặt kèm theo thanh âm xấu hổ của người đẹp vang lên.

" Chát."

" Ngươi tên sắc lang này tìm chết!"

Vân Phong Nhã không kịp chuẩn bị thì bị như vậy một cái tát vào mặt, nhất thời không hoảng hồn lại, cả hai cùng nhau rơi xuống suối biên. Nước tuy chỉ qua eo cả người, nhưng vẫn làm cả hai cả người đều ước đẫm. Nhưng Vân Phong Nhã trên tay vẫn còn nắm chặt áo của Bắc Cung Nhiên. Cả hai chồi lên mặt nước nàng lo lắng hỏi.

" Nàng không có chuyện..." Vân Phong Nhã đôi mắt trừng thật lớn, sao đó nhìn trên tay mình đang nắm một nửa áo dài của Bắc Cung Nhiên. Cho nên, một nửa cảnh xuân của người đẹp xuất hiện trước mặt. Vân Phong Nhã há hốc mồm cứng lại rồi, nhưng đôi mắt vẫn là nhìn cảnh đẹp.

Bắc Cung Nhiên thấy Vân Phong Nhã há hốc mồm nhìn nàng nơi nào đó, nàng theo bản năng nhìn xuống. Không nhìn thì thôi, khi nhìn cả người nàng đều đơ ra vài giây, sao đó chính là tiếng mắn dâm tặc kèm theo tiếng bạt tay của mỹ nhân vang lên.

" Ố...ô..."

Tầm Kim Thử và Đại Đoàn Đoàn chúng nó cũng chứng kiến cảnh chủ nhân uy phong của mình bị mỹ nữ đuổi đánh tình cảnh rồi nha.

"Nhiên Nhiên, tiểu Nhiên, bảo bối Nhiên Nhiên, Nhiên nhi, nàng bình tĩnh, ta không phải cố ý đâu." Vân Phong Nhã vừa né tránh công kích vừa nói.

" Ngươi đây là cố ý!" Bắc Cung Nhiên vừa thẹn vừa tức không buôn tha mà cứ công kích.

"Ta không cố ý thật mà, nàng bình tĩnh lại nghe ta giải thích đi, còn có, vừa rồi nàng bị dòng khí đánh bị thương. Nàng ngoan ngoãn đừng vận dụng linh lực nữa, sẽ thật sự bị thương đến đấy."

Vân Phong Nhã cho dù vừa rồi chỉ dùng bốn năm phần công lực, nhưng với thực lực hiện tại của Bắc Cung Nhiên chỉ là Linh Vương nhất cấp đỉnh sao có thể không bị thương được. Sao không lo lắng được đâu.

" Ta mới không cần ngươi lo." Bắc Cung Nhiên tức giận nói.

Vân Phong Nhã nghe nàng ta nói không cần bản thân lo cho nàng, trong mắt lửa giận lập tức hiện lên, nàng nghiến răng nghiến lợi nói.

" Hảo, hảo, nàng nói ta cố ý chứ gì? Vậy hảo a, ta sẽ cố ý cho nàng xem cái gì mới kêu là cố ý."

Dứt lời, trên người nàng bọc phát ra cường đại linh lực, trên tay linh lực đem Bắc Cung Nhiên phát ra linh lực giam cầm lên. Khi Bắc Cung Nhiên hoàng hồn lại thì cả người đã bị Vân Phong Nhã ép lưng nàng vào cây cổ thụ bên vòng suối. Nàng nhìn đôi mắt tức giận sâu không thấy đáy kia cũng có chút hoảng hốt. Lúc này nàng cảm giác được Vân Phong Nhã hắn thật sự tức giận. Nhưng hắn tức giận cái gì chứ? Người thua thiệt chính là nàng mà, nàng thanh âm không mang chút tình cảm lạnh lùng nói.

"Buôn ta ra, ngươi muốn làm gì?"

Vân Phong Nhã thấy nàng trong con ngươi chán ghét thái độ, trong lòng càng trở nên khó chịu lên, nàng nhết môi cười nói.

" Nàng không phải nói ta cố ý sao? Vậy, nàng nói ta muốn làm gì?"

" Ngươi...."

"Bi...bi...bi..."Đại Đoàn Đoàn còn không biết chủ nhân mình đang làm gì, thì trước mắt tối sầm lại.

" Con nít không nên xem!" Tầm Kim Thử một tay che lại đôi mắt hạt đậu nho nhỏ tròn tròn của Đại Đoàn Đoàn lại. Còn nó cũng che lại đôi mắt của mình, nhưng chừa khe hở để xem.

Bắc Cung Nhiên còn chưa kịp nói thì đôi môi đã bị người ngăn chặn lại, nàng lần này thật sự là sợ hãi. Mà Vân Phong Nhã vì đang tức giận bởi câu nói không cần mình lo cho nàng mà thô lỗ hôn, cho đến nàng cảm giác đau đớn và mùi máu tươi trong miệng truyền đến mới làm nàng thanh tỉnh lại.

Vân Phong Nhã tách đôi môi ra nhìn Bắc Cung Nhiên thở hổn hển cùng khuôn mặt đỏ vì không thể hô hấp, mà cả người nàng cũng đang run rẩy. Đôi môi sưng đỏ, phía trên còn lây dính vết máu bị nàng cắn của mình. Trong mắt nàng ta đều là sợ hãi, cùng thất vọng. Nàng ấy thất vọng? nhưng nàng ấy vẫn cố gắng không để nước mắt mình rơi xuống.

Vân Phong Nhã lúc này có chút hối hận, nàng vốn biết Bắc Cung Nhiên đang sợ hãi cái gì. Nàng lập tức ôm chặt Bắc Cung Nhiên vào lòng ôn nhu nói.

"Nhiên nhi không cần sợ hãi ta, ta cùng nàng giống nhau, chúng ta đều là nữ tử!"

Bắc Cung Nhiên còn đang muốn dùng sức giải dụa thì nghe được như vậy một câu, cả người cứng lại rồi.

" Ngươi....????"

đôi mắt xinh đẹp khó tin mà nhìn người trước mặt đang nhìn nàng mỉm cười. Nàng thấy hắn lui về sau vài bước, cũng không biết hắn làm cái gì nữa? Quang mang từ trên người hắn phát sáng lên, quang mang qua đi trước mặt nàng xuất hiện hắn. Không phải, không phải hắn, mà là nàng, là nàng mới đúng.

Một thiếu nữ tóc dày đen nhánh bay trong gió, nàng tà mị, nàng khuynh quốc khuynh thành dung mạo, với đôi mắt tà mị đầy ý cười, mũi cao nhỏ, môi như anh đào, da như bạch ngọc, cổ thoang dài không có thiếu niên nên có trái cổ. Nhưng vẫn như vậy anh khí bức người, nàng như một bức phong cảnh tuyệt đẹp làm người không thể rời được mắt.

Vân Phong Nhã thấy Bắc Cung Nhiên gây ngốc nhìn mình, nàng khoé môi gợi lên, tiến đến Bắc Cung Nhiên trước mặt, ngón tay nhẹ năng cầm nàng ta lên, cười quyến rũ hỏi.

" Nhiên nhi thích sao?"

Bắc Cung Nhiên vừa muốn ngật đầu, nàng lập tức hoàn hồn lại, cố gắng bình tĩnh, nhưng nhỉ tim cũng đã đỏ thấu rồi.

" Ngươi, vì sao ngươi lại là...???"

Vân Phong Nhã nhìn nàng thẹn thùng cười khẽ nói.

"Ta cũng giống như nàng vậy, không thể không che giấu thân phận nữ nhi thân, chờ khi ta đủ cường đại, đủ bảo vệ bản thân và người bên cạnh, lúc đó ta sẽ nói cho nàng biết hết tất cả sự tình, được không?"

" Ân."

Bắc Cung Nhiên trong lòng vốn cũng có khuất mắt, không vì cái gì cả, chỉ vì lúc nhỏ nàng biết được bí mật về thân thể mình là Tinh hồn thần thể, còn bị phụ hoàng của mình nuôi dưỡng để cho một lão giả làm lô đỉnh. Từ đó, nàng trong lòng đối với nam nhân chỉ có chán ghét. Nhưng khi lần đầu gặp mặt hắn, nàng được hắn cứu. Hắn thân cận, nhưng nàng không có cảm giác chán ghét hắn như những nam nhân khác. Ở Tuyết Sơn hắn lại lần nữa cứu nàng, còn có nụ hôn đó, tim nàng đã run động. Nhưng tâm lý nàng lại hoảng sợ, sợ hắn khi biết được nàng mang Hồn tinh thần thể, hắn sẽ như thế nào làm? Cho đến bây giờ, cục đá trong lòng nàng mới bỏ xuống được!

"Nhiên nhi, nàng còn nhớ đấu giá hội hôm đó, thiếu niên đeo mặt nạ tặng nàng Bách Diệp Thảo, danh xưng Nguyệt không?"

Bắc Cung Nhiên đôi mắt trừng thật lớn, có chút lắp bắp nói.

" Chẳng lẽ người đó là ngươi?"

" Ha ha, không sai, là ta!" Nàng ngón tay vuốt nhẹ cái mũi Bắc Cung Nhiên cười nói." Ta cũng chính là Phượng Nhã Các điện chủ, người đời xưng Huyết dạ công tử. Mà thân phận nàng, kể cả vì sao nàng phải trốn khỏi Bắc Chiến Quốc lý do ta đều đã biết."

" Vậy, Đám người Hoàng gia đó là ngươi tính kế?"

" Là, ai bảo bọn họ dám tính kế nữ nhân của ta đâu." Vân Phong Nhã thấy nàng ta cứ ngơ ngác mở to đôi mắt xinh đẹp khó tin nhìn nàng, nàng cười trêu chọc nói." Cho nên a, nàng đời này nợ ta là trả không hết rồi, Nhiên nhi nói có phải không nha?"

" Ngươi....ta....ta...."

Bắc Cung Nhiên còn đang ấp úng không biết phải nói như thế nào, thì thấy Vân Phong Nhã đôi mắt chợt lạnh xuống, chưa chờ nàng hỏi chuyện thì Vân Phong Nhã đã ôm nàng vào lòng, tay vung lên, linh lực hình thành tường đất đem cả hai che chắn lên. Bắc Cung Nhiên còn chưa kịp phản ứng thì nghe được thanh âm quen thuộc vang lên.

" Súc sinh, buôn đồ đệ của bổn trưởng lão ra."

Theo sao tiếng quát là." Ầm." Thanh âm, tường đất vở vụn. mà Vân Phong Nhã cũng đã trở lại thiếu niên bộ dáng. Vân Phong Nhã đem Bắc Cung Nhiên che chắn phía sau lưng mình, không để dòng khí làm nàng bị thương. Mà nàng cũng biết được người này là ai rồi.

Cung phụng thất trưởng lão vừa muốn hỏi bảo bối đồ đệ của mình có sao không? Thì nhìn thấy bảo bối đồ đệ của mình y phục không chỉnh tề, đôi môi sưng đỏ, cung phụng thất trưởng lão lúc này còn không hiểu vừa rồi phát sinh chuyện gì, thì bà bạch sống rồi. Cung phụng thất trưởng lão tức giận a, bảo bối đồ đệ của mình cứ nhiên, cứ nhiên bị tên súc sinh này cường.

Cung phụng thất trưởng lão tức giận, Linh Hoàng uy áp không chút do dự đánh về hướng Vân Phong Nhã mà đi. Vân Phong Nhã chỉ đủ ngượng vài dây thì một chân cũng đã quỳ gối xuống đá nhỏ bên bờ suối, hai tay cũng chấm xuống đất chống đỡ thân thể. Đá nhỏ cũng bị đôi tay nàng đè ép mà dập nát, hai tay cũng bị đá vụn cắt vở ra, máu tươi không ngừng chảy. Vân Phong Nhã không cảm thấy đau, nàng chỉ biết, bản thân quả thật quá yếu.

Bắc Cung Nhiên lúc này cũng hoàn hồn lại, hô thanh.

" Sư phụ, người hiểu lầm rồi, hắn không có làm gì đồ đệ cả."

"Con cho là ta già hoa mắt sao? Hắn dám đến ta nơi này làm càng, chỉ có đi mà không có về." Dứt lời cung phụng trưởng lão càng tăng thêm uy áp.

Bắc Cung Nhiên dưới sự hoảng hốt hô lên.

" Hắn là vị hôn phu của Nhiên nhi."

Cung phụng thất trưởng lão...

Vân Phong Nhã...

__________________________________

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ 😘😘😘

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play