Mà lúc này ở một Vương quốc khác được xưng là Bắc Chiến Quốc. Bên trong hoàng cung Bắc Chiến Quốc. Tẩm điện bên trong tràng đầy tiếng cười cùng thanh âm nũng nịu của các mỹ nhân. Mà bên trong tẩm điện chính là cảnh tượng một trung niên anh tuấn nam nhân, một thân kim sắc long bào, khuôn mặt hắn đỏ bừng, nhìn cũng biết hắn ta là uống không ít rượu. Hắn chính là Bắc Chiến Quốc Quốc chủ, phụ thân của Bắc Cung Nhiên.
Hai mắt hắn được một mảnh vải đỏ tơ lụa che lại, mà quay xung quanh hắn có năm sáu đại mỹ nhân, ăn mặt hở hang chạy quanh hắn. Thanh âm ngọt nị làm nam nhân hưng phấn, vang lên...
"Bệ hạ, thần thiếp ở nơi này nha, mau đến bắt thần thiếp đi."
" Bệ hạ, thần thiếp ở nơi này nha."
" Thần thiếp ở nơi này nè nha."
"Ha ha ha, Tiểu yêu tinh, đừng để trẩm bất được, nếu không trầm nhất định sẽ trình phạt cho các nàng xem....ha ha ha."
Lúc Quốc chủ bắt được một mỹ nhân, hắn định hôn lên gò má nàng ta thì một thanh âm lạnh lùng của nam nhân trung niên vang lên.
" Xem ra Quốc chủ tâm tình thật không tồi đâu?"
Quốc chủ vừa nghe thanh âm cả người cứng lại rồi, hắn nhanh chóng lấy xuống khăn bịt mắt ra. Xuất hiện trước mặt hắn chính là một nam nhân nhìn bề ngoài khoảng bốn mươi mấy tuổi trung niên, một thân bạch y ngắm vóc có thiêu tiêu trí của Thiên Cung. Hắn không phải ai khác chính là Bạch Hộ pháp của Thiên Cung.
" Ha ha ha, thì ra là Bạch hộ pháp a. Không biết ngày đích thân đến đây có chuyện gì quan trọng sao?" Hắn vừa nói, vừa phớt tay ra lệnh cho đám mỹ nhân lui xuống.
"Ha hả, Quốc chủ ngươi chẳng lẽ không biết ta đến đây vì chuyện gì ư? Ta cũng không giấu giếm Quốc chủ ngươi, Cung Chủ ba tháng sau là xuất quan, đến lúc đó Quốc chủ ngươi vẫn chưa tìm được Bắc Cung công chúa trở về, thì đừng trách Bạch hộ pháp ta không nói trước."
Dứt lời lão không thèm nhìn Quốc chủ khó coi sắc mặt, liền cắt bước rời đi. Trong mắt hắn, Quốc chủ này chỉ là một con rối của Thiên Cung mà thôi, có tư cách gì để hắn khách khí.
Bạch hộ pháp vừa rời khỏi, Quốc chủ trong mắt đều là lửa giận, hắn đem trên bàn đồ vật đều quét xuống sàn nhà. Lúc này phía sau lưng hắn xuất hiện một ám vệ thủ lĩnh. Ám vệ cung kính quỳ một chân bẩm báo.
" Bẩm Quốc chủ, thuộc hạ nhận được tin từ ám vệ phái ra tìm Đại Hoàng lão bọn họ, đã có tin tức."
Quốc chủ nghe vậy trong mắt sáng lên hỏi.
" Đại Hoàng lão bọn họ thế nào?"
" Bẩm Quốc chủ, tin tức phía trên nói khi tìm được Đại Hoàng lão, thì ngày ấy đã bị trọng thương hơ thở thôi thóp, ngày ấy đã không có, toàn quân bị duyệt. Đại Hoàng lão trước lúc nhắm mắt đã nói một câu. Công chúa ở Đông Lân Quốc!"
____________________
Mà Linh sư học viện trên quảng trường lúc này, có thể nói là náo nhiệt giống như ngày đại hội của học viện vậy. Cũng mai hôm nay là ngày nghỉ, một ít học sinh đã xuống núi liu lỏng đi, hoạt về nhà đi. Nếu không chỉ có thể thấy được đầu người nhoi nhút.
Học viện rất nhanh cũng đã chuẩn bị đầy đủ dụng cụ cần thiết để Vân Phong Nhã hai người thi luyện đan. Tất cả mọi người đều quay quanh lôi đài. Nhìn trên lôi đài thanh niên và thiếu niên tuấn mỹ đối diện hai đầu không chớp mắt. Một người cao cao tại thượng luyện đan sư được xem là hợp lý, vì họ có tư bản để kêu ngạo, không vấn đề gì. Nhưng nhìn học trưởng, học đệ, Vân Phong Nhã của bọn họ đứng đó giống như chuyện này cùng hắn không quan hệ vậy. Hắn đến cùng là thi đấu hai là đến xem người ta thi đấu vậy?
"Ta nói Lão Tiêu, ngươi thật sự có như vậy tin tưởng ngươi đệ tử sẽ thắng ư? Ngươi thật không thèm để ý đến năm mươi danh gạch đó sao?"
Quan hội trưởng nhìn lão bằng hữu không chút lo lắng, nhàn nhã uống trà, hồ nghi hỏi. Vì lão biết lão Tiêu không có nắm chất sẽ không như vậy quyết định. Chẳng lẽ thiếu niên trước mặt này chẳng những tu luyện quỷ tài, còn là luyện đan thiên tài? Nhưng có thể sao? Quan hội trưởng cũng bắt đầu nghiêm túc ngồi thẳng sống lưng quan sát cuộc tỉ thí này.
" Ha ha ha, rất nhanh lão Quan ngươi sẽ biết!" Tiêu Phong đắc ý cười nói.
Lão biết Vân Phong Nhã phía trước đã là tam phẩm trung kỳ luyện đan sư, mà độ thuần khiết cũng là thượng đẳng, cùng Phong Nhã cấp bậc người cũng không phải hắn đối thủ. Mà đối phương học viện chỉ là tam phẩm sơ giai. Ai thắng ai thua liền biết.
Nhưng lão không biết là Vân Phong Nhã chỉ mấy tháng thời gian nàng đã đột phá đến Tứ phẩm luyện đan sư trung kỳ rồi.
Trên lôi đài Chung Tử Vinh nhìn Vân Phong Nhã thảnh thơ bộ dáng, trong mắt không chút che giấu sự xem thường cùng ghen ghét thiên phú và sự mai mắn của nàng. Hắn quáy khí nói.
"Tiểu huynh đệ, ta không phủ nhận ngươi là tu luyện thiên tài. Nhưng ngươi nên biết, cho dù ngươi thiên phú như thế nào thiên tài. Cùng với việc luyện đan là hai việc khác nhau, hy vọng ngươi hiểu rõ đừng làm cho ngươi học viện mất mặt. Đừng nói ta không cho ngươi cơ hội đổi người." Hắn cao cao tại thượng nói.
Vân Phong Nhã cong cong khóe môi cười nói.
"Tiểu gia ta hôm nay rất rảnh, chỉ là luyện vài viên đan dược mà thôi, có gì khó?"
" Phục....."
"Phục....."
Vài vị Linh sư trưởng lão ngồi phía trên liền bị sặc nước trà, liếc nhìn Viện trưởng đại nhân của mình nghĩ thầm."không hổ danh là Viện trưởng đại nhân đồ đệ, nói chuyện giống nhau không biết xấu hổ!"
"Hừ, ta cũng muốn xem ngươi như thế nào luyện ra vài viên đan dược." Chung Tử Vinh hừ lạnh nói.
Lúc này một vị lão giả đại biểu làm người phát ngôn lên tiếng.
"Thi đấu lần này chỉ so người nào luyện ra đan dược cấp bậc cao hơn đối phương, người đó chính là người chiến thắng. Tất nhiên, thời gian giới hạn là trong hai canh giờ, nếu không hoàng thành trong thời gian quy định, sẽ xem như thất bại! Thi đấu bắt đầu."
Dừa dứt lời, lão giả trên tay xuất hiện một ngọn lửa nho nhỏ đánh về phía lư hương bên trong một cây Nhan lớn, Nhan đã điểm, cũng đại biểu cho thời gian bắt đầu....
Chung Tử Vinh từ nhẫn chữ vật đã chuẩn bị sẵn thảo dược đem ra. Hắn lần này muốn luyện chính là tam phẩm Chữa Thương Đan dược. Hắn cầm từng cây thảo dược lên, bắt đầu dùng tinh thần lực tinh lọc chất bẩn bên trên. Tinh lọc một cây lại đến một cây, hắn liếc mắt đắc ý nhìn Vân Phong Nhã vẫn còn ngơ ngác đứng nơi đó nhìn hắn tinh lọc thảo dược. Hắn tự mình đa tình cho là Vân Phong Nhã muốn học trộm hắn như thế nào luyện đan.
Kỳ Tinh Đổ trưởng lão cũng cho là như vậy, lão đắc ý nhịn không được cười châm biếm nói.
" Ha hả, Hắn không phải nói chỉ là luyện vài viên Đan dược sao? Bây giờ còn đứng đó học theo, thật nực cười, hắn cho là Đan Dược như vậy đơn giản là có thể luyện chế? Hừ...."
Những trưởng lão của Kỳ Tinh cũng gật đầu phụ họa.
" Ta xem hắn là nghé con mới lớn không sợ hổ, không gặp quan tài không sợ hãi! Lần này để Tử Vinh dạy dỗ hắn thế nào làm người đi."
" Đúng vậy! Ha ha ha"
Linh sư mấy vị trưởng cũng nghe thấy bọn họ chế nhạo, mấy lão giả sắc mặt đều rất khó coi, nhưng cũng không thể nề hà người ta. Ai kêu đây là viện trưởng quyết định cơ chứ. Họ nhìn viện trưởng muốn nói lại thôi, trong lòng chỉ có thể thở ngắn than dài.
Vân Phong Nhã nhìn Chung Tử Vinh dùng tinh thần lực tinh lọc thảo dược, thuật pháp không giống với những gì nàng học trong Ngọc giản. Cảm thấy hắn có chút cồng kềnh hoa dáng đâu? nàng gãi gãi cái ót thì nghe được Chung Tử Vinh cười nhạo nói.
" Ha hả, thế nào? Muốn học ư? Hừ, ngươi cho luyện đan là như vậy đơn giản sao?"
" Rất khó sao?"
Nàng hỏi lại một câu mà mọi người đều thấy thật vô ngữ, nếu không khó bọn họ đều đi làm luyện đan sư rồi.
Vân Mộng Cầm và Chương Băng Nhi phía dưới thấy được biểu tình của Vân Phong Nhã hỏi truyện, chỉ có thể che miệng cười trộm. Vì hai nàng biết đối với Vân Phong Nhã đến nói, luyện đan thật sự là không khó. Nhưng người khác không biết a?
Chương Băng Nhi cũng nhớ đến khi nàng biết được Vân Phong Nhã cũng là luyện đan sư khi, là như thế nào trấn kinh. Xem ra một lát nữa nơi này mọi người biểu tình cũng giống nàng lúc đó đi, không phải, có lẽ còn kinh hách hơn đi.
Vân Phong Nhã cũng không chờ Chung Tử Vinh tức giận, nàng một tay cầm lên bảy tám cây thảo dược xem xét lúc sao. Nàng bắt đầu dùng tinh thần lực tinh lọc chất bẩn, tinh lọc song lại tiếp tục cầm lên bảy tám cây thảo dược khác, lại bắt đầu tinh lọc.....
Mà hành động này của nàng làm ở dưới đám người trở nên an tỉnh đến dọa người, còn phía trên mấy vị trưởng lão, lão sư đều đứng bật dậy vì cả kinh. Kể cả Sở Tư Hàm và Quan hội trưởng cũng vậy. Nói chung kinh hách nhất chính là những người Luyện đan sư. Bọn họ biết mỗi lần dùng tinh thần lực tinh lọc thảo dược phải có bao nhiêu cẩn thận. Bọn họ chỉ có thể một cây một cây mà tinh lọc. Cho dù là Quan hội trưởng nhiều nhất cũng có thể tẩy rửa hai ba cây cùng một lúc mà thôi. Nhưng thiếu niên này, hắn có thể một lần tẩy rửa bảy tám cây thảo dược. Bọn họ làm sao không khiếp sợ cho được.
Mộ Dung Tích ông vốn chỉ muốn đứng nơi xa quan sát trận thi đấu này. Nhưng Vân Phong Nhã biểu diễn màn tinh lọc thảo dược này, cho dù ông không phải là luyện đan sư, nhưng thủ đoạn luyện đan này thật sự làm người chấn động rồi!
Ông từ lúc phát hiện ra cháu ngoại gái Bạch Lam Y của mình thiên phú kinh người, thì đối với những thiên tài khác cũng không cho là đúng. Bên ngoài chỉ biết cháu ngoại gái Bạch Lam Y của ông là thiên tài tu luyện, mà không biết Lam Y cũng là luyện đan sư. Mà cấp bậc cũng không thấp. Cho nên trong mắt ông những người được gọi là thiên tài thật sự không xứng với cháu gái bảo bối của ông chút nào. Nhưng hiện tại ông thấy gì? Một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi với tinh thần lực kinh người như vậy, hỏi sao mà ông không chạy ra tận mắt xem đâu.
Các vị lão giả tuy là kích động, nhưng không một ai chạy lên lôi đài cả, họ cùng các đệ tử giống nhau dưới lôi đài quan kháng thiếu niên đang chơi thảo dược. Đúng vậy, hắn ta chính là đang chơi thảo dược!
Chung Tử Vinh cũng thấy trước mặt một màn này, tay hắn run lên làm rơi cây thảo dược trên tay xuống bàn. Hắn theo bản năng thốt lên.
" Ngươi sao có thể làm được?"
Vân Phong Nhã nghe vậy nhìn qua nói một câu làm người tức học máu.
"Aizzzz.... rất đáng tiếc, ta một lần chỉ có thể tinh lọc bảy tám cây thảo dược thôi, muốn thêm nữa lực bất đồng tâm nha."
Đám người."........"Con mẹ nó đủ soái đâu!
Đám luyện đan sư."......." Ta tinh lọc được hai ba cây thảo dược liền đa tạ tổ tiên phù hộ rồi, ngươi thì tốt.....bảy tám cây còn "lực bất đồng tâm đâu ngươi." Ngươi nãi nãi sao không lên trời luôn đi?
Vân Phong Nhã cũng không chú ý đến phía dưới lôi đài, nàng rất nhanh đã tinh lọc xong gần bốn mươi cây thảo dược, sao đó bắt đầu chuẩn bị luyện dược.....
Chung Tử Vinh tuy rằng tức giận trước câu nói của Vân Phong Nhã, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh. Hắn tin tưởng cho dù thiếu niên này tin thần lực hơn người, nhưng nói đến luyện đan thì không chắc. Cho dù hắn như thế nào thiên tài, với số tuổi của hắn hiện tại, hắn nhiều nhất cũng chỉ là nhị phẩm luyện đan sư mà thôi. Nghĩ đến đây hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, bất đầu tập trung tinh lọc đám thảo dược còn lại.
Mà lúc này mọi người hình như cũng đã quên đi có Chung Tử Vinh như vậy một người thi đấu. Họ chỉ đem tầm mắt đặt ở Vân Phong Nhã trên người. Bọn họ rất muốn biết thiếu niên có thể luyện ra được đan dược gì?
_______________________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT