Mẫn Nhi bước đến, cô đã nghe hết tất cả mọi chuyện từ nãy giờ.
- Chú Hy Quân, chú đừng đi mà...chú có biết...mười mấy năm ba cháu đã đau khổ đến mức nào không?
- Đừng nói nữa! Tất cả im hết đi!
Lục Hy Quân bỏ đi, Mẫn Nhi chạy đến cố gắng níu tay của anh lại.
- Buông ra!
Lục Hy Quân giựt mạnh tay ra, làm cho Mẫn Nhi mất đà ngã xuống. Anh chạy đi, chạy ra khỏi ngôi ngà đó, chạy ra khỏi căn phòng với những kí ức nhơ nhuốc đó...
...
Trời lại đổ mưa, một mình Lục Hy Quân lang thang giữa đường phố. Anh nhớ lại, không biết khi Vũ Thiên đi một mình trong mưa như thế này, thằng bé đã suy nghĩ những gì.
Lục Ánh Nga đang ở nhà của Lục Hy Quân. Tiếng chuông ngoài cổng vang lên inh ỏi. Cả người Lục Hy Quân đã lạnh ngắt vì nước mưa.
- Trời đất! Anh làm sao vậy?
Sau khi tắm nước nóng và sưởi ấm, Lục Hy Quân lạnh lùng nói:
- Anh và hắn đã kết thúc rồi...
- Ai? Mộc Hoàn sao?
Lục Hy Quân gật đầu. Cô thắc mắc:
- Nhưng tại sao? Mối quan hệ giữa hai người đang rất tốt kia mà...
- Từ nay, không ai được nhắc đến tên hắn trước mặt Lục Hy Quân này...
...
Đã nhiều ngày, Lục Hy Quân đến bước chân ra khỏi nhà cũng không. Chỉ có Hà Mẫn Đạt hoặc Lục Ánh Nga đến chơi, hoặc là hai ông bà Lục đến. Anh sợ nếu ra ngoài, sẽ lại gặp Cố Mộc Hoàn, hắn chắc đang là cho người theo dõi.
- Alo...Tiểu Bạch...Tiểu Hắc...
- Vâng?
- Cho người canh gác xung quanh nhà tôi. Nếu thấy người của Cố Mộc Hoàn theo dõi, cho một trận rồi mang trả hắn.
- Vâng.
Vinh Thái Đằng gọi đến, Lục Hy Quân khó nhọc bắt máy.
- Alo?
- Anh sao rồi? Ổn chứ?
- Đừng hỏi nữa...tôi sắp chết rồi...
- Có cần tôi đến thăm không?
- Cần, rất cần...chỉ có anh là người tôi biết lúc này...
- Đợi năm phút.
...
Đúng năm phút sau, Vinh Thái Đằng đến, trên tay còn có một chai rượu vang và một túi thức ăn.
- Những lúc như thế này, chỉ có rượu mới giúp được chúng ta.
Cởi chiếc áo khoác ngoài ra, Vinh Thái Đằng cẩn thận treo nó lên. Lục Hy Quân lười biếng bước xuống khỏi ghế sofa, nhận lấy túi thức ăn rồi đi vào bếp.
- Bên ngoài trời mưa to quá, năm nay mưa đến sớm hơn so với năm trước.
- Trời mưa lạnh thế này, hay là ăn mỳ gói nhé?
Vinh Thái Đằng đồng ý, đã lâu rồi không được ăn mỳ gói. Lục Hy Quân cẩn thận đun nước, rồi châm nước sôi vào trong hai ly mỳ. Vinh Thái Đằng trộn salad vào cái bát lớn. Lục Hy Quân nói:
- Tôi nhớ, anh rất thích ăn salad.
- Phải đó. Trước đây anh còn hay trêu tôi là "con thỏ" vì tôi chỉ ăn rau, không chịu ăn thịt.
- Tôi mang một chai rượu quý nhất đến đây, chỉ có khách quý mới được uống thôi đó.
Lục Hy Quân cầm ly rượu lên và nhấp môi, cảm thấy mùi vị không tệ.
- Sau khi nhớ lại tất cả, anh đã làm gì?
Lục Hy Quân cười nhạt.
- Đối với ba mẹ nuôi, tôi mang ơn họ rất nhiều. Nếu không có hai người, chắc tôi không thể nào sống để trở về như hôm nay. Còn Mộc Hoàn...chúng tôi đã kết thúc rồi...
Vinh Thái Đằng hỏi:
- Từ sau khi anh biến mất khỏi trường học, cộng thêm cô nhi viện bị phá nát, Tuyết Hoa chết thảm, tôi không còn nghe tin tức gì của anh. Cho đến khoảng hai năm sau, Mộc Hoàn báo tin là anh đã chết. Vậy thì...giữa hai người trong thời gian đó ra sao?
Lục Hy Quân ngỡ là có thể quên được chuyện cũ. Nhưng không, nó vẫn cứ đeo bám trong tâm trí. Anh kể lại
- Mộc Hoàn bị ông nội tẩy não, còn tôi thì bị vu oan là tình nhân của ông ta, còn nói tôi quyến rũ cả Hạo Phong. Dì Châu bị bắn vào đầu, còn An Niệm...bị làm nhục đến chết, Hạo Phong thì bị đánh tưởng đâu là chết rồi...Tôi không thể nào quên được...Mộc Hoàn chà đạp tôi, tất cả tội lỗi đều đổ lên đầu tôi. Hắn kết hôn với Mỹ Dao, cô ta hạ độc tôi đến bị câm...
Vinh Thái Đằng nhìn thấy Lục Hy Quân đau khổ thì vỗ vai động viên. Anh nói tiếp:
- Hắn hành hạ tôi bằng mọi cách, còn làm nhục tôi đến mang thai. Tôi bỏ đi, nhưng không thể nào thoát khỏi Mỹ Dao. Cô ta giết chết con trai trước mặt tôi, còn cho người...
Lục Hy Quân co rúm người lại.
- Tôi bị cô ta tiêm chất độc vào người. Mộc Hoàn đến cứu tôi, sau đó còn chăm sóc tôi nữa. Nhưng tình yêu tôi dành cho hắn đã chết từ lâu rồi. Cho đến khi bị Mỹ Dao bắt một lần nữa, tôi mới biết mình là con trai thất lạc của Tiêu Khương Đình. Thay vì để họ đẩy xuống biển...thì tôi tự nhảy xuống...
Lục Hy Quân khóc. Vinh Thái Đằng an ủi:
- Tôi xin lỗi, lẽ ra không nên nhắc lại những chuyện đau lòng đó. Dù sao, ông trời vẫn còn thương người, nên anh mới còn sống mà trở về đây. Nói thật, tôi không thích Hạ Nhiên trước đây, vì cậu ấy quá yếu đuối, ủy mị, còn bây giờ, Hy Quân là một người rất mạnh mẽ, không biết sợ thứ gì mà.
Lục Hy Quân lau nước mắt. Anh kể tiếp:
- Sau khi được cứu sống, Lục gia đã đứa tôi sang Pháp. Ở đó, tôi quen với Tử Nguyên. Anh ấy yêu Hy Quân rất nhiều, nếu Hy Quân còn sống, chắc chắn sẽ đáp lại tình yêu đó. Nhưng tôi, tôi là Hạ Nhiên mang vỏ bọc của Hy Quân, nên tôi không thể nào yêu Tử Nguyên, chỉ xem anh là anh trai của mình. Cho đến một ngày, Tử Nguyên vì bảo vệ tôi mà bị bắn chết. Tôi biết kẻ gây ra đang sống ở đây, nên tôi đã trở về.
Lục Hy Quân đứng dậy, trên tay là ly rượu vang.
- Tôi giống như tử thần vậy, đã không biết bao nhiêu người xung quanh tôi ra đi, dù cho tôi là Hạ Nhiên hay Hy Quân.
- Sống chết đều do số phận sắp đặt, anh đừng tự trách mình.
Kéo tấm rèm cửa màu chàm ra, bên ngoài trời vẫn còn mưa rất to. Ngoài cổng, một người đang đứng dưới mưa nhìn lên, ánh mắt đang khẩn khoản cầu xin Lục Hy Quân hãy xuống nhìn hắn một lần.
Tiểu Bạch gọi đến, Lục Hy Quân nhấc máy:
- Lục tổng! Hiện tại Cố tổng đang đứng trước cổng, chúng tôi không dám manh động.
- Cứ theo dõi từng cử chỉ của hắn. Đừng lo, hắn không thể vào trong được. Trừ khi...hắn mang xe tăng đến đây.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT