Cố Mộc Hoàn để cho Từ Hạ Nhiên nghỉ ngơi thêm một chút nữa, rồi anh sẽ cùng cậu trở lại cô nhi viện. Đó là mái ấm, cũng là gia đình của anh, anh không thể cứ như vậy mà đi được, huống chi ở nơi đó có người đã bốn tháng mòn mỏi chờ đợi.
Trên xe, Từ Hạ Nhiên cứ ngẩn ngơ nhìn chăm chú vào Cố Mộc Hoàn, cậu ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của anh. Sau bốn tháng, dường như có nhiều thay đổi, ánh mắt của Cố Mộc Hoàn có phần sắc lạnh hơn, nhưng khi nhìn cậu vẫn ôn nhu, vẫn dịu dàng.
- Dì Châu sẽ vui lắm, ai cũng đều nhớ anh.
- Còn Hạo Phong, cậu ta có ức hiếp em không?
Lúc còn nhỏ, Tôn Hạo Phong tính tình ương ngạnh, hay bắt nạt Từ Hạ Nhiên vì thấy cậu hiền lành, ít nói. Có lần, Cố Mộc Hoàn và Tôn Hạo Phong vì cậu mà đánh nhau, Diệp Tuyết Hoa lao vào can ngăn cũng bị đánh, thành ra cả ba đều đánh nhau, kẻ gãy răng, người chảy máu mũi. Dì Châu khi đó rất nghiêm khắc, bắt phạt ba đứa trẻ đứng úp mặt vào tường. Từ Hạ Nhiên lén đút bánh cho Cố Mộc Hoàn ăn, còn Diệp Tuyết Hoa đứng bên cạnh Tôn Hạo Phong không ngớt lời cằn nhằn.
Cuối cùng cũng đến nơi, Cố Mộc Hoàn bước ra trước, đích thân mở cửa cho Từ Hạ Nhiên bước ra.
- Dì Châu!
Từ Hạ Nhiên cất tiếng gọi, bà chạy ra ôm chặt lấy cậu, giọng vẫn còn vẻ lo lắng.
- Con đã đi đâu? Làm dì với mọi người sợ muốn chết.
- Con tìm được chiếc nhẫn, còn tìm được một người nữa...
Cố Mộc Hoàn bước đến.
- Dì Châu, con đã về rồi đây.
- Mộc Hoàn? Là con thật sao?
- Vâng.
Dì Châu ngắm nhìn Cố Mộc Hoàn, phong thái của anh khác hẳn, không còn là một chàng trai vất vả tìm việc nữa, mà đã trở thành một người đàn ông rồi. Sự thay đổi có hơi đột ngột này làm bà hơi sửng sốt, nhưng niềm vui gặp lại đã át hết suy nghĩ quẩn quanh trong đầu.
Buổi trưa, Cố Mộc Hoàn ở lại để dùng bữa cơm. Tôn Hạo Phong hỏi thăm:
- Bốn tháng qua cậu làm gì?
- Tôi được ông nội hướng dẫn làm việc, sau này tôi sẽ tiếp quản tập đoàn của Cố gia.
Diệp Tuyết Hoa chen vào:
- Thật à? Có khó khăn lắm không?
- Ban đầu thì đúng là khó khăn, nhưng sau đó thì tôi đã hòa nhập được. Có lẽ chỉ một hai năm nữa, ông nội tôi sẽ giao tất cả lại cho tôi.
Cố Mộc Hoàn ăn hết bát cơm rồi nói tiếp:
- Dì Châu, con sẽ đưa Hạ Nhiên đến ở cùng con.
- Hạ Nhiên con nghĩ sao?
Dì Châu hỏi cậu, cậu nhanh nhẹn trả lời:
- Con không muốn xa dì đâu.
- Em không muốn ở gần anh à?
- À...thì...em cũng muốn ở cùng anh. Nhưng lúc này vẫn chưa thuận tiện, khi nào em ra trường, công việc ổn định, em sẽ theo cùng anh.
- Được, mỗi ngày anh đều đến thăm em.
Mỗi ngày đi làm, Từ Hạ Nhiên không còn ủ rũ như trước, cậu như có một nguồn năng lượng thật dồi dào, ngay cả Tôn Hạo Phong cũng thấy cậu thật kì quặc.
Cố Mộc Hoàn đến thăm cậu, đưa cậu đến trường học. Những lúc bận việc không thể đi được, anh lại nhờ Tiểu Mạnh giúp anh đưa đón cậu đi học, đi làm. Từ Hạ Nhiên thức dậy thật sớm, cậu nấu cơm, xào rau thịt thật ngon, cho vào hộp rồi mang cho Cố Mộc Hoàn ăn trưa. Nhận được cơm hộp của cậu, anh đều ăn rất ngon lành.
Hôm nay cũng vậy, cậu cũng mang cơm hộp cho anh.
- Anh muốn ăn em, có được không?
- Đồ đáng ghét! Đừng hòng!
Câu nói của Cố Mộc Hoàn làm Từ Hạ Nhiên đỏ hết hai má, cậu đáng yêu quá cứ khiến cho anh phải trêu chọc.
Từ Hạ Nhiên từng đi học vẽ, nên bàn tay cậu cầm bút vẽ không kém phần điêu luyện. Cố Mộc Hoàn đứng tựa vào tường, im lặng nhìn để cậu không bị phân tâm.
- Em tự vẽ mình à?
- Em muốn thử tự vẽ mình, xem có khó hơn nhìn mẫu để vẽ không.
Bức tranh đã hoàn thành, đường nét đúng là không thể chê vào đâu được. Cậu đưa bức tranh cho anh, còn căn dặn:
- Anh phải giữ nó thật kĩ, và không bao giờ được quên em đâu đó.
- Đâu cần bức vẽ, hình ảnh em đã nằm trong tim anh rồi.
...
Mùa đông cuối cùng cũng qua đi, nhường chỗ cho tiết trời mùa xuân ấm áp.
Diệp Tuyết Hoa và Tôn Hạo Phong tất bật trang trí cho cô nhi viện để đón năm mới. Bọn trẻ ngồi vây quần bên Từ Hạ Nhiên, im lặng nghe cậu kể chuyện cổ tích. Kết thúc câu chuyện, cả đám trẻ vỗ tay rầm rầm như pháo nổ.
- Các em vào trong phòng đi, chị Tuyết Hoa chuẩn bị mở gói kẹo đó.
Cả bọn chạy vào phòng trong. An Niệm - con trai của dì Châu, cậu nhỏ hơn Từ Hạ Nhiên hai tuổi.
- Sao em không ở trong với Tuyết Hoa?
- Bọn trẻ ồn ào, em muốn ngồi ở đây cho đầu óc thoải mái một chút.
An Niệm ngồi xuống bên cạnh Từ Hạ Nhiên, cậu muốn nói gì đó nhưng ngần ngại.
- Em muốn nói gì với anh sao?
An Niệm nói nhỏ như chỉ để hai người nghe:
- Em có chuyện này muốn nói, không phải là em xen vào, nhưng mà...em thấy Mộc Hoàn không còn như lúc trước.
- Em nói như vậy là sao?
An Niệm tiếp tục:
- Em cảm thấy, Mộc Hoàn không còn là một người hiền lành như trước, từ sau khi anh ấy về sống cùng ông nội. Ánh mắt của Mộc Hoàn tuy nhìn anh rất ôn nhu, nhưng khi nhìn sang nơi khác thì ánh mắt đó như một tia chết chóc vậy.
Từ Hạ Nhiên trầm mặc một hồi lâu, nhưng cậu xua đi.
- Chắc là công việc có hơi áp lực, nên Mộc Hoàn cũng căng thẳng hơn thôi. Em suy nghĩ quá nhiều rồi.
- Em chỉ nói vậy. Dù sao anh cũng nên cẩn trọng hơn, em cảm thấy có người đang theo dõi anh, và rình rập quanh cô nhi viện này nữa.
Nếu suy đi xét lại, cảm giác lo lắng của An Niệm không phải là sai hoàn toàn. Có vài người thỉnh thoảng cứ đứng từ xa, rồi đưa ánh mắt nhìn chằm chằm về phía cô nhi viện. Nếu như không có ý xấu, thì họ có mục đích gì?
Từ Hạ Nhiên cũng bắt đầu lo lắng trong lòng. Nhưng cậu bình tĩnh lại, tự trấn an bản thân rồi trấn an An Niệm:
- Em đừng lo, nếu như có ai đó rình rập, anh sẽ nhờ Mộc Hoàn điều tra chuyện này.
- Như vậy thì em yên tâm được một chút rồi.
Tối nay, Từ Hạ Nhiên và Diệp Tuyết Hoa tham dự buổi tiệc đầu năm ở trường đại học. Rất nhiều sinh viên tham dự, quần áo hàng hiệu trông ai cũng thật thời thượng, sang trọng. Hai người cũng được Cố Mộc Hoàn mua sắm quần áo, nhưng lại còn nổi bật hơn đám sinh viên kia.
Diệp Tuyết Hoa được mấy cô bạn kia mời nâng ly và kéo qua một góc riêng, để lại Từ Hạ Nhiên đứng một mình. Một chàng trai tên là Chính Thuần - nam thần của trường, bước đến với ly rượu vang đỏ trên tay.
- Chào cậu.
- Chào anh.
Chính Thuần cao lớn hơn, Từ Hạ Nhiên nghĩ anh là đàn anh nên lễ phép chào hỏi.
- Cậu xinh đẹp lắm, đẹp hơn những người hiện diện ở đây đó.
- Anh...
- Cậu nghĩ sao nếu như...làm người yêu của tôi?
Từ Hạ Nhiên sửng sốt, cậu bước lùi lại phía sau vài bước.
- Xin lỗi anh nhưng...tôi...
Còn chưa nói hết câu, Chính Thuần đã siết chặt cổ tay cậu.
- Anh làm gì vậy? Đau...ah...
- Tôi rất thích cậu.
Chính Thuần càng lúc càng vượt quá giới hạn, hắn muốn chiếm đoạt cậu.
- Chính Thuần! Xin cậu giữ tự trọng!
Tiểu Mạnh xuất hiện như một vị thần, Từ Hạ Nhiên nhận ra anh, lòng có một chút mừng rỡ.
- Mày là ai?
- Tôi là người của Cố Mộc Hoàn, chắc cậu cũng biết.
Sắc mặt của Chính Thuần không còn một giọt máu, không khí của buổi tiệc cũng trở nên căng thẳng.
Một lát sau, ở bên ngoài hội trường...
- Là tên khốn đó à?
- Vâng.
- Ngày mai, tôi muốn Chính gia không còn nhìn thấy mặt trời nữa...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT