Cộc cộc! Tiếng gõ cửa vang lên, Lục Hy Quân nói vọng ra:
- Mời vào.
Cửa mở ra, bước vào là một người đàn ông.
- Chào Hy Quân!
- Ơ...Nhan ca...
Nhan Trạch Minh mỉm cười, y là bạn thân của Vương Tử Nguyên và anh khi còn ở Pháp. Sau này y về nước và tạo dựng một đế chế lớn mạnh. Lục Hy Quân vì lâu rồi không gặp nên cũng quên mất.
- Nghe cậu về đây đã lâu, nhưng công việc bận quá, hôm nay mới đến gặp cậu được.
- Em xin lỗi, em...em cũng quên mất...
Nhan Trạch Minh cười:
- Hahaha, không sao không sao.
Lục Hy Quân mời Nhan Trạch Minh ngồi, anh ân cần rót một tách trà ấm nóng rồi thăm hỏi:
- Dạo này công việc vất vả lắm sao? Nhìn sắc mặt của anh không được tốt. Đừng làm việc quá sức nhé.
- Đúng là nhiều việc, nhưng không sao. Còn cậu, mới một thời gian mà Lục gia phát triển thấy rõ, đúng là đáng khâm phục. Bác Lục chắc là rất tự hào về cậu đó.
Lục Hy Quân phổng mũi:
- Tất nhiên rồi! Anh phải học tập theo em đó.
- Được rồi, nhờ cậu chỉ giáo.
Tuy bình thường nghiêm nghị trong công việc, đến lúc gặp bạn bè thân thiết thì Lục Hy Quân không khác gì đứa trẻ con. Hôm nay Nhan Trạch Minh đến đây, không phải đơn thuần là thăm một người bạn, mà là muốn thắp lại "ngọn lửa" của tình xưa. Ngày xưa, không chỉ Vương Tử Nguyên, mà Nhan Trạch Minh cũng yêu Lục Hy Quân, nhưng y giữ trong lòng không dám nói ra.
- Hy Quân, từ sau khi Tử Nguyên mất...cậu đã lập gia đình rồi chứ?
Đôi mắt của Lục Hy Quân đượm buồn, anh trầm giọng đáp:
- Em vẫn chưa...đã hơn mười năm...À mà thôi, em muốn độc thân là để cuộc sống thoải mái hơn, em không nghĩ là có thể yêu ai hơn gia đình. Còn anh, gia đình anh bây giờ ra sao?
- Tôi và vợ đã ly hôn, hiện giờ tôi đang một mình nuôi con trai.
- Vậy sao...sao anh lại ly hôn? Giữa hai người không hạnh phúc à?
- Khi chung sống, chúng tôi không tìm được tiếng nói chung. Cô ấy một ý, tôi một ý nên thành ra bất hòa, hai năm đầu tiên cãi nhau có khi còn nhiều hơn là thở. Năm thứ ba, tôi quyết định ly hôn.
Đó chỉ là lí do mà Nhan Trạch Minh đưa ra để biện minh. Thật sự, vợ Nhan Trạch Minh ly hôn vì y chỉ mơ tưởng đến hình bóng của người khác.
- Anh quyết định ở một mình như vậy sao?
- Đúng vậy, tôi chỉ cần con trai và ba tôi là vui rồi. Hơn nữa, người tôi yêu thật ra đang ở rất gần, chỉ có điều...người đó sẽ từ chối...
- Kẻ đó, đúng là không có mắt nên mới từ chối anh.
Nhan Trạch Minh cười cười:
- Người đó rất là thông minh, không biết sợ là gì.
- Xem ra cũng giống với em, không tệ.
Nhan Trạch Minh không nhịn được mà cười phá lên. Lục Hy Quân trừng mắt nhìn.
- Ai cho anh cười? Ý anh là giống em thì xấu lắm sao?
Lục Hy Quân trừng mắt lên trông thật đáng sợ, Nhan Trạch Minh nhanh chóng vuốt giận.
- Không phải, ý tôi là giống cậu thì rất là tốt.
Lục Hy Quân bây giờ mới đắc ý. Hà Mẫn Đạt gõ cửa bước vào.
- Lục tổng, có...a chào Nhan tổng.
- Chào cậu.
Lục Hy Quân hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Em biết Nhan tổng vừa đến đây, nên có mua một chiếc bánh kem. Hãng mà anh thích nhất đấy nhé.
Hà Mẫn Đạt không ngờ lại chu đáo như vậy, Nhan Trạch Minh thích nhất là bánh kem. Trên bánh có để vài quả dâu tây. Trái ngược với Vương Tử Nguyên, Nhan Trạch Minh cực kì thích dâu tây, dù là chua hay ngọt.
Lục Hy Quân hơi chau mày.
- Chúng tôi đang...
- Cảm ơn cậu, tôi rất thích bánh kem. Hy Quân, cậu ăn cùng tôi nhé.
Lục Hy Quân ngán ngẩm, cho rằng Hà Mẫn Đạt đúng là phiền phức. Nhưng anh hiểu, cậu muốn lấy lòng vị Nhan tổng này, nên nhanh chóng tìm hiểu rồi mang đến món bánh này.
- Hy Quân, đêm nay công ty tôi có tổ chức tiệc trên du thuyền, không biết cậu có thể đến dự được không?
- Tiếc quá, em phải đi nhà hàng...
Hà Mẫn Đạt nhanh miệng:
- Có thể hẹn lại lần sau mà, em sẽ liên hệ với nhà hàng...
- Mẫn Đạt à...
Lục Hy Quân đến cạn lời với chàng trai này. Nhan Trạch Minh nói:
- Cậu ấy nhanh nhẹn như vậy là tốt mà. Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, lẽ nào Hy Quân cậu lại từ chối...?
- Được rồi, em sẽ đến dự, em có thể dẫn thêm vài người bạn nữa không?
- Vô tư, càng đông càng vui mà, tôi sẽ dành ra một chỗ đặc biệt.
Đam Mỹ Hiện ĐạiMặt của Hà Mẫn Đạt sáng rực lên. Còn chưa kịp để cho Lục Hy Quân ra lệnh, cậu đã nhanh chân chạy đi mất tăm. Anh thầm chửi trong bụng, phải để cho Ánh Nga dạy dỗ lại cái tên tiểu phá rối này mới được.